“Cái này… Sao ta có thể mặt dày như thế được”.
Câu nói đó đã thành câu cửa miệng của Triệu công tử mất rồi.
Mỗi lần nghe thấy câu này, ánh mắt Sở Vô Sương cực kỳ quái lạ.
“Có qua có lại, ta cho cô chút bảo bối”.
Triệu Bân cất đan dược đi, tiện tay lấy ra một khối linh thạch.
Đó là tử lệ binh tinh, đó là một món khá hay ho, hắn sẽ không dễ dàng mang tặng cho người ngoài.
“Cảm ơn”.
Sở Vô Sương không hề khách sáo, tiện tay cầm.
“Cơ Ngân”.
Họ đang nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng gọi bên ngoài, nghe giọng có vẻ là Linh Lung.
Hai người lẳng lặng ra ngoài, Sở Vô Sương cung kính cúi người thi lễ rồi im lặng rời khỏi đó.
“Cảm giác thế nào”, Linh Lung ngồi ở đình hóng mát.
“Cũng ổn”, Triệu Bân ngồi lên ghế đá.
“Đêm hôm đó, cửu vĩ lao ra khỏi cơ thể mình, ngươi có cảm nhận được gì khác lạ không?”, Linh Lung nhìn hắn không chớp mắt.
“Có người đang âm thầm… Triệu hồi cửu vĩ”, Triệu Bân không hề giấu diếm.
“Đúng là như thế”, Linh Lung hít một hơi thật sâu.
Đã bảo mà! Cửu Vĩ không thể vô duyên vô cớ thoát ra được, chắc chắn phải có bí mật không muốn người biết.
“Theo ý ngươi thì ai là kẻ đáng nghi nhất”, Linh Lung lại hỏi.
“Chuyện đã sờ sờ ra đó, cần gì phải hỏi ta”, Triệu Bân bắn một ngụm linh quả.
Linh Lung không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu.
Trong chuyện này, cô ta với Triệu Bân khá là ăn ý.
Có thể thấy rõ đêm tách rời cửu vĩ đó ai mới là người hưởng lợi nhiều nhất, ai là người có khả năng ra tay nhất, chẳng qua bọn họ không có bằng chứng, nhưng thỉnh thoảng, linh cảm còn chính xác hơn cả bằng chứng nhiều.
“Thái sư tổ thế nào”, Triệu Bân hỏi.
“Tình hình không tốt lắm, đang bế quan điều dưỡng”, Linh Lung thở dài.
“Hỏi ngươi chuyện này chút!”
“Nói”.
“Tại sao Hồng Tước luôn mặc một bộ hắc bào”, Triệu Bân vờ lơ đãng hỏi.
Linh Lung không trả lời, chỉ liếc nhìn Triệu Bân, ánh mắt đó cũng đã nói lên một điều: Câu hỏi của ngươi có ý nghĩa gì? Sư thúc mặc quần áo gì thì liên quan quái gì tới ngươi.
“Ta chỉ hỏi một chút thôi”.
Triệu Bân vùi đầu cắn linh quả, ánh mắt lại trở nên sâu thẳm, hắn không nhàm chán như thế, sở dĩ hắn hỏi là vì thân phận của Hồng Tước khiến hắn rất bất ngờ, mặc hắc bào, có lẽ là để che giấu gì đó, có thể thấy là không muốn cho ai biết, từ vẻ mặt của Linh Lung thì có vẻ cô ta không hề hay biết gì, biết được bí mật, e là không chỉ có mình Hồng Uyên hay Tử Y Hầu.
Mà hắn, lại dựa vào sức mạnh của Hồng Tước.
Đó được xem là một loại thiên phú, hắn tự nhận rằng linh cảm của mình vẫn rất chuẩn.
Linh Lung cũng không ở lại, đến nhanh mà đi cũng nhanh
Cô ta tiếp tục đi điều tra, vết thương của sư tôn nặng như thế, Cơ Ngân và Long Phi cũng tổn hại căn cơ, sức mạnh của cửu vĩ hồ lại bị phân chia, bị gài bẫy thế này, không ấm ức mới là lạ, một khi tìm ra bằng chứng, cô ta không ngại cho hoàng tộc được thanh tẩy.
Trước khi đi, cô ta cũng để lại linh dược của Triệu Bân, linh dược dùng để tẩm bổ cho căn cơ.
“Thật là tốt”.
Triệu Bân cười hì hì, cất linh dược bỏ đi.
Khi hắn xuất hiện một lần nữa thì đã đứng ở sâu trong lôi trì mà hoàng phi đúc riêng cho một mình hắn.
Đến đây tu luyện không cần phải lén lút.
Ùm ùm!
Triệu Bân không hề khách sáo, nhảy xuống.
Sau đó, hắn khoanh chân ngồi xuống, Tẩy Tủy Dịch Cân Kinh và Tẩy Phách Dịch Hồn Kinh đang xoay vòng, hai bí pháp này không chỉ tăng cường thân thể và luyện hồn, căn cơ bị hao tổn, có thể tái tạo lại được bằng phương pháp này, đêm đó Tử Y Hầu bắt đi mẫu thân hắn đã tổn hại căn cơ của toàn bộ Triệu gia, hắn đã dùng nó để phục hồi.
Tiếng răng rắc của xương cốt vang lên.
Hắn ngồi xuống một lần, kéo dài suốt vài ngày.
Trong lúc đó, nhóm bạn bè cũng có tới vài lần, thấy hắn tu luyện nên không quấy rầy.
Dương Huyền Tông cũng có tới, chỉ đứng từ xa nhìn lướt qua rồi lại thở dài thườn thượt.
Màn trời sâu thẳm, những vì sao như ở ngay trước mắt.
Vân Yên đến, đứng bên thành hồ.
Chợt trông thấy khóe miệng Triệu Bân chảy đầy máu tươi, trong mắt Vân Yên thì đó là hậu quả của việc hao tổn căn cơ, cũng vì thế nên mới càng lo lắng, một mầm non tốt, e là đã tàn phế.
Thật ra, căn cơ của Triệu Bân đang được tái tạo lại.
Bấy giờ, ngoài việc đầu óc không được bình thường thì những thứ khác không có gì đáng lo ngại.
Cái gọi là đầu óc không bình thường đó chính là mặt quỷ, thường xuyên quấy phá vào những lúc Triệu Bân tìm vào tiềm thức, phá hoại tinh thần của hắn, cũng muốn khống chế hắn, nhưng Triệu Bân đang niệm tĩnh tâm quyết nên có thể loại bỏ được tạp niệm, trong khoảng thời gian ngắn, gương mặt quỷ đó không thể làm gì được hắn.
Gió nhẹ thổi qua, hắn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn chính là Vân Yên.
Sư phụ dưới ánh trăng có một dáng người uyển chuyển, đứng dưới ánh trăng mang theo sư huyền ảo xinh đẹp, hắn nhìn rồi lại chợt thấy hoảng hốt, cô nương này! Rất xinh đẹp, đúng là rất đẹp.
“Tỉnh”.
Vân Yên khẽ nói, mới trước đó trong mắt vẫn còn đầy lo lắng, một giây sau đã trợn trắng mắt.
Muội tử này vẫn còn ghi thù, vẫn nhớ mình bị tiểu đầy mặt.
“Một hồi tạo hóa, một đợt tai kiếp!”
Triệu Bân duỗi người, bước ra khỏi lôi trì, cái gọi là tạo hóa đó chính là có được cửu vĩ, cái gọi là tai kiếp, đó chính là cửu vĩ rời khỏi cơ thể, cảm giác đó không tốt một chút nào, suýt chút nữa đánh mất tính mạng.
“Có thể sống, đã là tốt lắm rồi”, Vân Yên nói xong bèn tiện tay cầm linh dược.
“Có sư phụ… Thật tốt”, Triệu Bân cười hà hà, sư phụ cho, mau cất đi thôi.
“Bớt gây chuyện với sư phụ lại, đó chính là sự hiếu kính lớn nhất”, Vân Yên khẽ nói.
“Có câu này, đồ nhi đã muốn hỏi từ rất sớm”, Triệu Bân vừa nghiên cứu linh dược vừa hỏi.
“Nói”.
“Nếu có người muốn giết Vân Phượng, sư phụ sẽ làm gì”.
Triệu Bân lên tiếng, hỏi Vân Yên.
Tỷ muội sinh đôi, tỷ tỷ giết người muội muội yêu nhất, đó là thù hận.
Vấn để là, huyết mạch tương liên.
Rất lâu sau đó vẫn không thấy Vân Yên lên tiếng, không biết phải trả lời thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!