Cảnh giới Thiên Võ cùng phối hợp với nhau vẫn cực kỳ ăn ý, bốn người chia bốn hướng đông tây nam bắc, hai tay tạo thành chữ thập, kết cùng một loại ấn quyết, trên mỗi người đều có một cột sáng bắn lên tận trời, cả bốn cột sáng đều liên kết với nhau tạo thành lồng giam chọc trời, giam cửu vĩ hồ trong đó.
“Đó là… Khốn Tiên trận?”, có người khiếp sợ nói.
“Khốn Tiên trận là gì”, có tiểu bối tò mò.
“Khốn Tiên trận là phong ấn cần ít nhất ba cảnh giới Thiên Võ để thực hiện, cộng thêm một cảnh giới Thiên Võ thì nó sẽ mạnh hơn một phần, tương truyền, từ thời xa xưa đã có mấy cảnh giới Thiên Võ dùng trận này để giam giữ một Tiên đến chết, Bất Diệt Ma Quân trong truyền thuyết cũng suýt bị trận này giam đến nỗi diệt thân”.
“Hít”.
Sau lời giải thích, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh.
Ầm! Ầm!
Một hướng khác, cửu vĩ không cam lòng bị bắt giam nên liều mạng lao vào cái lồng.
Va chạm của nó không phải là thứ để đùa, mỗi lần va chạm đều khiến Khốn Tiên trận lắc lư, có thừa uy lan ra nghiền nát mặt đất khiến nó run lên mãnh liệt, ngọn núi xa xa cũng chấn động đến nỗi đổ sụp xuống.
Phụt!
Hồng Uyên lại phun máu, Khốn Tiên trận có yêu cầu rất cao với tu vi và tư chất, hôm nay ông ta cùng với ba cảnh giới Thiên Võ khác không ngang hàng nhau, căn cơ của ông ta bị tổn hại, bị thương quá nặng, khí huyết thiếu thốn, hoàn toàn không thể chống đỡ nổi.
Lần này thì xấu hổ rồi.
Sự xấu hổ đó thuộc về ba người Quỷ Minh, trước đó không chịu ra sức, thậm chí còn khoanh tay đúng nhìn, khiến chân nguyên của Hồng Uyên khô cạn, lần này dù có gọi ra Khốn Tiên trận nhưng Hồng Uyên cũng không thể chống đỡ nổi.
Khốn Tiên trận mất một góc thì không thể giam được cửu vĩ hồ.
Sự thật cũng đúng như những gì họ đoán.
Cửu vĩ hồ thoát ra ngoài, nó đột phá từ chỗ Hồng Uyên.
Khốn Tiên trận… Phá.
Phụt!
Hồng Uyên đẫm máu, một cánh tay đã bị nổ tung.
Ba người Quỷ Minh cũng không tốt hơn là bao, bị Khốn Tiên trận cắn trả, cũng há miệng ho ra máu, đúng là con mẹ nó mất mặt, tiêu hao sức lực của đồng đội cho cố vào, đến khi muốn hỗ trợ thì không đủ sức chèn ép cửu vĩ hồ.
Câu môi hở răng lạnh lại được chứng minh thêm một lần nữa.
“Nghiệt súc này được lắm”.
Mặt Quỷ Minh lạnh như băng, bị mất mặt nên đang cực kỳ tức giận.
Vô Mi Đạo Nhân cùng lão tổ U Tuyền cũng thế, họ đều đứng thẳng dậy, khí huyết bùng lên ngập trời, ai cũng dồn hết sức bình sinh, không còn ý định phong ấn nữa, phải giết luôn cả cửu vĩ hồ, so với giữ mạng thì giết sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
“Một hơi giết chết nó”.
Quỷ Minh hừ lạnh, một kiếm chém ra kiếm quang mấy chục trượng.
Cửu vĩ hồ khí huyết mênh mông, nhưng cũng bị một kiếm của Quỷ Minh tạo thành một vết thương đẫm máu.
Sau đó, Quỷ Minh nhanh chóng bị cửu vĩ hồ đá một cái văng xa.
Còn chưa kịp thở hắt ra một hơi thì Vô Mi Đạo Nhân đã đánh tới, tay vung lên, bùa chú bay đầy trời, bùa chú hư ảo với những năng lực quỷ dị, cơ thể khổng lồ như cửu vĩ hồ cũng bị diệt hóa một lượng lớn khí huyết, bùa chú che trời còn khiến nó phải lảo đảo.
Diệt!
Lão tổ U Minh cầm kiếm chém tới.
Sau đó chính là một màu máu đỏ tươi chói mắt, mi tâm cửu vĩ nhanh chóng bị chọc thành một lỗ máu, cùng với tiếng kêu rên chính là máu tươi dâng lên, nhưng cửu vĩ có tư chất cực kỳ mạnh mẽ, vết thương nhanh chóng khép miệng.
“Lên”.
Ba cảnh giới Thiên Võ cùng tấn công, liên tục tung chiêu, chưởng ấn, quyền ảnh, đao mang, kiếm quang… Tung bay đầy trời, liên tục đánh về phía cửu vĩ hồ, mỗi một đòn tấn công đều có sức sát thương cực mạnh.
Gào!
Cửu vĩ hồ không sợ chút nào, nó vụt chạy, chẳng cần biết ai là ai, chịu đòn tốt lại có sức mạnh lớn, sức mạnh của nó cứ như cuồn cuộn không ngừng dâng lên, đánh thế nào cũng không thể làm gì được nó, ngược lại là ba cảnh giới Thiên Võ liên tục mất máu, không có Hồng Uyên ở trạng thái tốt nhất, ba người kia không thể làm được gì.
Nói đến Hồng Uyên thì cả người ông ta cứ lảo đảo.
Ông là là đệ nhất thiên hạ nhưng chân nguyên đã khô cạn, tạm thời mất đi lực chiến, là do đồng đội cố gắng quá, thời khắc quan trọng không xuất hiện, ông ta ngã quỵ mới bắt đầu lao lên, hao tổn lực chiến của phe mình thế này, ông ta cũng chẳng thể giúp được gì.
Phụt! Ầm! Ầm!
Cửu vĩ hồ nổi trận lôi đình, giơ vuốt lên hất Quỷ Minh bay xa, miệng phun máu, đánh bay Vô Mi Đạo Nhân, sau đó ánh mắt nó xuất hiện tia sét, lão tổ U Tuyền vừa mới đâm nó bị sét đánh bay.
“Nó… Mạnh quá chứ”, mọi người hoảng hốt.
Ba cảnh giới Thiên Võ đấy! Lại bị một nửa cửu vĩ đánh thế này đây.
“Hay cho ngươi đồ nghiệt súc”.
Ba cảnh giới Thiên Võ nổi giận, lại chia thành ba hướng đánh giết.
Bấy giờ, cả ba người đều dùng cấm pháp, lực chiến cũng tăng lên rõ rệt.
Khỏi phải nói, đúng là lấy lại được mặt mũi, cửu vĩ bị đánh tả tơi.
“Sức mạnh của nó đang suy yếu”.
Hồng Uyên thì thào, nhìn thẳng vào cửu vĩ.
Không phải là ba cảnh giới Thiên Võ quá mạnh mẽ mà là sức mạnh của cửu vĩ hồ đang suy yếu, nếu không thì kẻ bị đánh tơi bời chính là ba người Quỷ Minh, nhưng ông ta không rõ tại sao sức mạnh của cửu vĩ hồ lại suy yếu.
Gào!
Ông ta ngước lên nhìn, cửu vĩ hồ đã thoát khỏi vòng vây và lao về Thiên Tông.
“Ngăn lại”.
Dương Huyền Tông rút kiếm xông lên tấn công.
Các trưởng lão cũng ùn ùn kéo đến, không thể để cửu vĩ vào lại Thiên Tông, nếu không sẽ có nhiều người bị tai vạ, cửu vĩ hồ quá mạnh mẽ, bất kỳ một hành động nào của nó đều có thể giẫm nát đệ tử Thiên Tông.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!