Dương Huyền Tông thở phào nhẹ nhõm, còn bất giác giơ tay lau mồ hôi lạnh, lá gan nhỏ suýt chút nữa là vỡ ra, nếu như cường giả Thiên Võ nổi giận lên thì mọi chuyện sẽ trở nên rất đáng sợ.
Linh Lung, nữ soái và các trưởng lão cũng đều ho khan.
Nhóm đại lão hiếm khi tụ họp đông đủ, nhưng vừa gặp nhau là đã nghĩ đến chuyện xông vào đánh nhau!
Về phần Đại Tế Ti hoàng tộc, lão ta chỉ mỉm cười vuốt râu.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được tận sâu trong đôi mắt già nua của lão ta lộ ra một tia gian xảo, Triệu công tử có thể nhìn thấy sự âm hiểm giả dối nằm tận sâu trong linh hồn của lão ta.
Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Khó giải quyết nhất vẫn chính là những kẻ gian xảo núp trong bóng tối.
Bên cửa sổ lầu các lộ ra hai cái đầu.
Đó là Triệu Bân cùng Long Phi đang đứng bên cửa sổ, âm thầm nhìn ra ngoài.
“Tại sao lão tổ Hồng Tước lại mặc hắc bào?”, Triệu Bân hỏi.
“Ta không biết”, Long Phi nhẹ lắc đầu: “Trong trí nhớ của ta thì lão tổ Hồng Tước trước giờ vẫn luôn như vậy”.
“Ta cứ có cảm giác đã từng gặp qua người đó rồi?”, Triệu Bân thì thào nói.
“Ngươi cũng cảm thấy như vậy sao?”, Long Phi liếc mắt nhìn hắn hỏi.
“Sao, cô cũng vậy à?”, Triệu Bân nhướng mày.
“Ừ”, Long Phi nhẹ gật đầu.
“Chuyện này thật thú vị”.
Triệu Bân sờ cằm, hai con ngươi di chuyển nhanh, chẳng lẽ do đã lập thành khế ước cho nên cảm giác của hắn và Long Phi cũng trở nên giống nhau.
“Lúc lập khế ước ngươi đã nhìn thấy cái gì?”, thật lâu sau mới nghe được tiếng Long Phi khẽ nói.
“Ta nhìn thấy cô khi còn bé… rất nghịch ngợm”, Triệu Bân nói ngắn gọn.
Nghe vậy, trong đôi mắt đẹp của Long Phi liền bùng lên ngọn lửa.
“Còn cô thì sao! Cô đã nhìn thấy cái gì?”, Triệu Bân nghiêm túc nói.
“Ngươi không cần biết”, Long Phi chỉ để lại một câu rồi xoay người rời đi.
Triệu Bân cũng không quan trọng chuyện đó, hắn quay lại quan sát mọi chuyện qua cửa sổ, hắn nhìn chằm chằm vào Hồng Tước, chắc chắn là đã từng gặp qua người này, nhưng đối phương mặc hắc bào che giấu dung mạo cho nên hắn không thể nào nhìn thấy rõ ràng.
Hồng Tước chớp mắt ngoái đầu, liếc nhìn hắn.
Triệu Bân ngay lập tức cảm thấy tinh thần run lên rồi ngã xuống ngủ gật tại chỗ, quả nhiên là cường giả Thiên Võ, không cần phải ra tay, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể khiến cho người ta không chịu nổi.
Triệu Bân đã ngủ một giấc rất dài.
Hơn nữa, hắn còn gặp ác mộng, một ác mộng vô cùng hỗn loạn, trong cơn ác mộng có một gương mặt quỷ vặn vẹo đáng sợ, một con Cửu Vĩ Tiên Hồ đang gầm rống, một con Kỳ Lân nhỏ đang nhảy qua nhảy lại.
Một thứ ánh sáng vĩnh hằng khiến cho hắn bị chói mắt.
Gương mặt quỷ liên quan đến ác niệm, Cửu Vĩ Tiên Hồ liên quan đến khế ước, ánh sáng vĩnh hằng liên quan đến chúc phúc của thần, còn Kỳ Lân thì liên quan đến hắn, chính là do đêm đó quả trứng vàng đã hút một giọt máu của hắn cho nên không có gì ngạc nhiên khi hắn nằm mơ thấy một con Kỳ Lân.
Ngoài ra, hắn còn đang nói mê.
Điều mà hắn tâm niệm nhất vẫn chính là mẹ của mình.
Long Phi đã tới xem xét hắn mấy lần, cô ta rất tò mò, chẳng lẽ do hắn bị cải lão hoàn đồng cho nên cũng cần có mẹ bên cạnh hơn bình thường hay sao? Nhưng tại sao trong trí nhớ của Cơ Ngân cô ta lại không nhìn thấy hình ảnh của mẹ hắn, điều này rất kỳ lạ.
Ba ngày sau hắn mới tỉnh dậy.
Đêm nay không sao, ngay cả vầng trăng tròn treo trên cao cũng mờ mịt, thông thường một đêm tối tăm như vậy chính là thời điểm tốt nhất để làm chuyện xấu.
Trên núi, trận văn trên hai tòa tế đàn đã được khắc xong.
Ngũ Đại Thiên Võ đứng nghiễm nhiên, khí thế trầm ổn mang theo áp lực vô hình lấn át những người xung quanh.
Mấy người Dương Huyền Tông đều cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí là khó thở.
“Ta có thể tự đi”.
“Nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì”.
Linh Lung đã bước lên lầu các, một tay xách Triệu Bân ra ngoài.
Tay chân bé nhỏ của Triệu công tử khua khoắng qua lại, khuôn mặt nhỏ đã đen lại như đít nồi.
“Ngồi yên đó”.
Khi đi tới tế đàn, Linh Lung liền ném hắn lên đó.
Long Phi cũng đang ngồi xếp bằng ở tế đàn đối diện, một âm một dương, bên dưới tế đàn có chạm trổ bát quái trận đồ, từng đường nét đều mang theo năng lượng huyền dị. Triệu Bân cảm thấy cơ thể bị một cỗ khí tức cường đại bao phủ, cả người như rơi vào trong một đại dương mênh mông.
Không khí tại hiện trường rất trang nghiêm.
Chia tách sức mạnh Cửu Vĩ là một vấn đề lớn.
Chưa kịp suy nghĩ nhiều, Triệu Bân cũng vội vàng khoanh chân.
“Cố thủ tâm mạch”, Đại Hạ Hồng Uyên thản nhiên nói một tiếng.
Không cần ông ta nói thì Triệu Bân và Long Phi cũng đã nhắm mắt lại mặc niệm tĩnh tâm quyết, trong quá trình chia tách sức mạnh Cửu Vĩ thì không được để lại trong lòng chút tạp niệm nào, Linh Lung và Dương Huyền Tông đã giải thích chuyện này không biết bao nhiêu lần.
“Vào trận”.
Hồng Uyên nói xong liền bước vào đứng ở trung tâm của hai tế đàn.
Lão tổ U Tuyền và Vô Mi Đạo Nhân cũng bước lên phía trước, đứng ở hai bên trái phải tế đàn của Long Phi.
Hồng Tước cùng Quỷ Minh thì đứng ở hai bên tế đàn của Triệu Vân.
Sau khi năm người đã vào vị trí thì bọn họ đều đồng loạt nâng tay kết thủ ấn.
Đột nhiên cả hai tế đàn đều run lên rồi phát ra hào quang chói lọi bắn thẳng lên trời tạo thành dị tượng, diễn hóa ra sông núi thảo nguyên, trên thảo nguyên còn có thể thấy được một con Cửu Vĩ Hồ đang lao vút tự do giữa đất trời, tiếng gầm vang vọng như tiếng sấm làm chấn động lòng người.
“Bắt đầu rồi”.
Các trưởng lão và đệ tử của Thiên Tông đều nghiêm nghị ngẩng đầu nhìn.
Đêm nay đã được định sẵn là một đêm không ngủ.
Đêm nay cũng liên quan đến vận mệnh của Đại Hạ.
Hự!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!