Hồng Tước khẽ nói, đồng thời cũng phát ra khí tức của mình, kết nối với Hồng Uyên.
Hai người hợp lực, đầy lùi sự trấn áp của ba người Qủy Minh.
Ầm! Ầm ầm!
Năm người ở cảnh giới Thiên Võ ngầm giao chiến với nhau, khí tức kinh người hóa thành một cỗ uy áp đáng sợ, nhấn chìm toàn bộ Thiên Tông. Khí thế đó trực tiếp bị đông cứng, toàn bộ đỉnh Ngọc Linh chấn động rung lên, sắc mặt của rất nhiều đệ tử và trưởng lão đột nhiên biến sắc, sắc mặt tái đi. Đây là đáng đánh nhau sao?
Đến bên ngoài núi đều như vậy, đừng nói đến trong núi.
Những người ở cảnh giới Chuẩn Thiên như Dương Huyền Tông đều phải rên rỉ một tiếng, đây chỉ là đối kháng về khí tức, nếu thật sự đánh nhau thì xong đời, cảnh giới Chuẩn Thiên và Thiên Võ chỉ cách nửa bước, nhưng luận về chiến lực thì như trời với đất.
Hự…!
Khó chịu nhất chính là Triệu Bân, hắn cách năm vị đại thần kia quá gần, uy áp kinh người giống một ngọn núi khổng lồ cao tám nghìn trượng, đè lên vai, nghiền nát thân thể hắn.
Nhìn đi, năm vị cảnh giới Thiên Võ của Đại Hạ không hề hài hòa như vẻ bề ngoài, họ đều có ân oán với nhau, luôn muốn tìm lí do để choảng nhau. Hôm nay một bên muốn soát hồn, một bên không muốn, đây chính là lí do tốt nhất, cho dù không có hắn ở đây, năm người này cũng sẽ tìm những lí do khác.
“Ba lão già mặt dày này”.
Triệu Bân thầm nguyền rủa trong lòng, hắn mắng chửi Qủy Minh, Vô Mi Đạo Nhân và U Tuyền, để thỏa mãn lòng hiếu kì của bản thân mà làm hỏng nền tảng của hắn, lại còn muốn đánh nhau đến vậy, muốn đánh thì cút ra ngoài mà đánh!
So với ba người này, Hồng Uyên và Hồng Tước vẫn vừa mắt hơn.
Ầm! Ầm ầm!
Không ai lên tiếng, nhưng bầu không khí càng lúc càng ngột ngạt, tiếng gầm rú cũng theo đó mà mạnh mẽ hơn.
Năm vị cường giả cảnh giới Thiên Võ dường như rất tức giận, khí tức cùng uy áp không giảm mà cứ thế tăng lên, một bên lạnh lùng, một bên nhắm mắt cau mày, nhìn tình cảnh này, họ thật sự có xúc động muốn đánh một trận.
Bọn họ đột nhiên nổi giận làm cho những người có mặt ở đó rất ngượng.
Còn có Hoàng Ảnh Vệ bên ngoài núi, các trưởng lão và đệ tử của Thiên Tông, tất cả đều tái mặt.
Thật là con mẹ nó buồn cười, hiếm lắm mới có khi gặp nhau, vừa đụng mặt đã muốn chiến.
“Không chịu được nữa rồi”.
Triệu Bân nghiến răng, đừng nhìn bề ngoài không sao, thật ra kinh mạch nội tạng trong cơ thể hắn đều đã vỡ nát, nếu không phải có Vạn Pháp Trường Sinh Quyết chống đỡ thì hắn đã sớm thành đống thịt nát rồi.
Cho dù là như vậy, hắn cũng đủ khốn đốn rồi.
Uy áp của cảnh giới Thiên Võ quá mạnh, năng lực của Trường Sinh Quyết cũng yếu đi nhiều, nếu còn tiếp tục mạnh hơn nữa, e rằng hắn sẽ thật sự biến thành một đống thịt nhão mất.
“Đều là người một nhà, hà tất phải như vậy”.
Trong bầu khí trầm mặc, đột nhiên vang lên giọng nói nhẹ nhàng.
Lại có người lên núi, người này mặc áo bào màu bạc, trong tay cầm gậy đầu rồng, trên áo có vẽ hình bát tự, khí tức hùng hậu, toàn thân phát ra ánh sáng huyền dị, mặc dù không phải cảnh giới Thiên Võ, nhưng lại sâu không thể lường, đặc biệt là đôi mắt già nua kia, giống như vực thẳm, nhìn thêm một lần, tâm trí có thể bị nuốt chửng vào trong đó.
Lão ta là ông nội của Ân Minh, đại tư tế của Hoàng Tộc: Ân Trú.
Những người tới đây tối nay đều là lão đại, vị này cũng không ngoại lệ, không cần xét đến tu vi, lão ta có thân phận cao quý, bối phận vô cùng cao, có thể đứng cùng hàng với năm vị Thiên Võ kia, có thể nói là đồng môn.
Sứ xuất hiện của lão ta làm bầu không khí bớt căng thẳng hơn một chút.
Hoặc nói, sự xuất hiện của lão ta đã cho năm vị Thiên Võ kia bậc thang mà bước xuống.
Không thể cứ thế đối kháng mãi được, phải tìm lí do nào đó để kết thúc chứ.
U Tuyền hừ lạnh, là người đầu tiên thu lại khí tức của mình, sau đó đến Qủy Minh và Vô Mi Đạo Nhân, Hồng Tước và Hồng Uyên cũng không lằng nhằng thêm, đồng loạt thu liễm, sắc mặt có phần khó coi.
Ừm!
Đám người Dương Huyền Tông cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
Mà Triệu Bân, khóe miệng chảy máu, đau đến nhe răng nghiến lợi.
“Tức giận hại thận”, Ân Trú cười nói.
Trong lúc nói, lão ta liếc mắt nhìn về phía Triệu Bân, ánh mắt già nua nheo lại, Triệu Bân là lần đầu tiên gặp lão ta, Ân Trú cũng vậy, đúng như lời đồn, rất bất phàm, có thể so sánh với cháu nội lão ta, có rất ít người.
Lần này, lão ta có vẻ đến hoà giải, nhưng không phải là đến cứu Cơ Ngân.
Nếu không phải có mục đích riêng của mình, lão ta mới lười để ý đến chuyện này.
“Không hổ là hai ông cháu”.
Triệu Bân lẩm bẩm, cũng dành thời gian liếc nhìn Ân Trú.
Ân Minh có gương mặt âm hiểm xảo trá, lão này cũng vậy, có điều, Ân Trú ẩn giấu sâu hơn, người thường không thể nhìn ra được, nếu không phải Nguyệt Thần truyền cho hắn ta thuật xem tướng, Triệu Bân cũng nhìn không ra ấy chứ.
Hừ!
Ba người Qủy Minh lại hừ lạnh một tiếng.
“Nếu thật sự đánh nhau, sau khi tách rời Cửu Vĩ Hồ xong, lão phu luôn sẵn sàng”, Hồng Uyên nhàn nhạt nói.
“Chẳng lẽ ta lại sợ ngươi?”, ba người kia cũng giận dữ gầm lên, khí tức bạo hành.
“Được rồi”, Ân Trú vội vã xua tay.
Linh Lung trong lòng thầm thở dài, lão tiền bối đều có ân oán, cô ta cũng biết, đó là bởi vì một bảo vật của Tiên gia, ba người Qủy Minh vẫn ghi thù cho đến nay, mỗi lần gặp mặt là không khí sẽ rất căng thẳng.
“Ta vẫn nên về phòng, như vậy sẽ an toàn hơn”.
Triệu Bân thầm nói trong lòng, vừa đi vừa ôm eo nhỏ, ho khan, mỗi lần ho lại nôn ra một ngụm máu, chịu đựng uy áp kinh khủng đến vậy, chân hắn như mềm đi, bước chân cũng không vững.
Long Phi bước tới, ôm lấy hắn.
Toàn bộ hiện trường, hai người bọn họ có tu vi thấp nhất, Triệu Bân khó chịu, cô ta cũng không khá hơn là bao.
Một cơn phong ba đến nhanh đi cũng nhanh.
Lửa giận của năm vị Thiên Võ đã tắt, lạnh lùng nhìn nhau, bắt đầu làm việc chính.
Việc chính sự này chính là khắc họa trận văn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!