Dù sao thì, để đạt đến độ tâm ý tương thông đâu có dễ dàng.
Thế nhưng, hai người có thể lắng lại, lòng không còn tạp niệm.
Ấn chú cộng sinh trên cơ thể cả hai lại phát sáng lấp lánh.
Sau đó, chúng ẩn vào cơ thể, từng tấc một.
Thấy thế, đám đông lặng lẽ thở phào.
Hai người đã vượt qua bước khó khăn nhất khi kết thành khế ước, nhìn ấn chú cộng sinh đang ẩn vào cơ thể hai người là biết, nó chứng minh rằng tâm cảnh của hai người hòa hợp. Đợi khi ấn chú dung hợp hoàn toàn sẽ diễn tiến thành khế ước cộng sinh, như thế mới được coi là có điều kiện để tách ra khỏi Cửu Vĩ Tiên Hồ.
Quá trình này rất dài.
Mà đối với Triệu Bân, quá trình này lại khá là nóng bỏng.
Trước hết là tâm ý tương thông, sau đó tới tâm cảnh tương thông, tất nhiên không thể thiếu được sự thành thật với nhau.
Cái gọi là “thành thật” tức là đôi bên có thể loáng thoáng thấy được ký ức của đối phương trong một khoảnh khắc nào đó.
Long Phi còn đỡ, cô ta chỉ thấy được bóng người mờ mờ.
Vốn dĩ cô ta cũng có thể nhìn thấy, nhưng Nguyệt Thần ở bên trong linh hồn của Triệu Bân đã hạ cấm chế ngăn cản nhìn trộm, cho dù nhìn được cũng chỉ là ký ức của Cơ Ngân, vả lại, quá nửa là những việc lặt vặt không quan trọng, ví dụ như Triệu Bân đánh đám đệ tử yêu nghiệt tan tác trên võ đài.
Nguyệt Thần làm việc rất đáng tin đấy.
Dính dáng tới bí mật về thân phận của Triệu Bân, cô ta sẽ che giấu nó đi.
Những thứ thấy được chỉ mờ mờ ảo ảo.
Còn về phía Triệu Bân, thứ mà hắn thấy rất nhiều, chỉ thoáng lơ đễnh là thấy được Long Phi không một mảnh vải che thân đang tắm rửa dưới ánh trăng, nhẹ nhàng hất nước lên, làn da trắng nõn và mịn màng, đúng là một cơ thể hoàn hảo lấp lánh nét căng tràn huyền ảo.
Hình ảnh như thế, hắn nhìn thấy quá nhiều.
Chính vì thấy nhiều nên mới không trụ nổi, chỉ thấy lỗ mũi có dòng ấm nóng trào ra.
Nói ra cũng lạ, rõ ràng có hai lỗ mũi, nhưng tên này chỉ chảy máu một bên.
Về điều này, giống hệt thiếu gia nào đó.
“Sao lại chảy máu nhỉ”, có vị trưởng lão khẽ hỏi.
Không ai trả lời, dường như ngoại trừ ông ấy ra thì những người khác hiểu cả.
“Tên tiểu tử nhà ngươi hời quá”, Linh Lung lườm Triệu Bân.
Nữ soái không nói gì, chỉ khẽ ho khan.
Tử Y Hầu căn bản chẳng buồn nhìn, cũng chẳng hề thay đổi biểu cảm.
Dương Huyền Tông và đám đông trưởng lão vuốt chòm râu, muốn vạch quần của Triệu Bân ra nhìn xem con chim cúc cu của tên này có dựng ngược lên không.
Người bình tĩnh nhất là Hồng Uyên, cứ lặng lẽ ngồi uống trà.
Người không bình tĩnh nhất là hoàng phi Vũ Linh, ánh mắt nhìn Triệu Bân toàn là liếc xéo. Đó là con gái của bà ấy, có trời mới biết tên này đã nhìn trộm bao nhiêu, nếu không, cũng không chảy máu mũi.
“Đây không phải là thứ ta muốn thấy”, Triệu Bân ho khan trong lòng.
Câu này là sự thật.
Kết thành khế ước mà, thành thật với nhau mà! Hình ảnh trong ký ức của Long Phi cứ liên tục hiện ra trong đầu hắn, hết cảnh này tới cảnh khác, đã vậy còn không trùng lặp. Đâu phải hắn muốn tắt đi là tắt được.
Hàng miễn phí, không xem không được, thử nói xem có tức không.
Hình ảnh này không chỉ có mặt Long Phi mà còn có mặt hoàng phi
Là do Long Phi thời nhỏ quá nghịch ngợm, chạy loăng quăng trong lúc mẫu hậu đang tắm rửa, đến mức hình ảnh lưu lại trong trí nhớ là nguyên cả một đoạn, trùng hợp làm sao, bị Triệu công tử thấy hết rồi.
“Thế này… tạo nghiệp quá”, Triệu Bân lại ho khan.
Nghiệp của hắn… to quá.
Sau đó lại còn nóng bỏng hơn.
Nóng bỏng đến mức nào cơ? Ừm… trực tiếp từ hiện trường.
Trực tiếp từ hiện trường của ai cơ? Ừm… của hoàng đế với hoàng phi đấy.
Công lao này thuộc về Long Phi, hồi nhỏ quá quậy phá, toàn chọn lúc quan trọng để gây rối.
Cô ta gây rối không quan trọng, để Triệu công tử được mở rộng tầm mắt rồi.
Phen này thì vấn đề ai ở bên trên cuối cùng cũng có đáp án rồi.
Nhìn máu mũi của hắn chảy dọc theo gương mặt kìa.
“Tên này cũng là một người tình cảm phong phú đây mà!”, đám đông trưởng lão tỏ ra thấu hiểu.
“Chặn cho nó đi!”, hoàng phi Vũ Linh điềm nhiên nói.
Dứt lời, một trưởng lão cầm bông gòn chặn máu mũi cho Triệu Bân.
Không sao, chặn bên này thì còn bên khác.
Lần này đến lỗ mũi còn lại chảy máu.
Trưởng lão kia cũng chu đáo, chặn nốt lỗ mũi kia cho hắn.
Chảy? Ngươi chảy tiếp đi?
Không sao, mũi bị chặn rồi còn có miệng.
Khóe miệng Triệu Bân ào ào máu tươi.
Nhưng đây không phải do thấy được hình ảnh nóng bỏng, mà là do lời nguyền.
Nhưng hoàng phi đâu có tin, đến cả miệng cũng bị bịt kín.
Cục diện… đâu chỉ lúng túng đến vậy.
Triệu Bân bị chặn lại thì đến lượt Long Phi.
Thể nào cũng có một số hình ảnh mà Long Phi có thể thấy được, ví dụ như người nào đó đang tắm.
Cảnh tượng công chúa Đại Hạ chảy máu mũi rất là bổ mắt đấy.
Linh Lung ho khan, Dương Huyền Tông ho khan, nữ soái ho khan, các trưởng lão cũng ho khan.
Hai đứa này, chẳng đứa nào làm người ta bớt lo được.
Vẫn là trưởng lão kia, liếc trộm hoàng phi một cái, ngụ ý rõ ràng: mũi của công chúa có cần bịt không.
“Bịt đi”.
Hoàng phi Vũ Linh ngước mắt nhìn lên bầu trời sao không biên giới.
Nhìn đi, đêm nay bà ấy không nên đến, ôi lúng túng biết bao!
Ưm…!
Đỉnh Ngọc Linh im lặng như tờ, chỉ có tiếng rên khe khẽ thỉnh thoảng vang lên của Triệu Bân và Long Phi.
Người có mặt ở đó chắp tay trước ngực, tiếng ho khan liên tục vang lên, bởi vì dáng vẻ hiện giờ của Cơ Ngân và Long Phi quá buồn cười. Nhất là Cơ Ngân, không chỉ bị người ta chặn hai lỗ mũi mà cả miệng cũng bị bịt luôn, ai không biết còn tưởng tên này bị bắt cóc ấy chứ, mặt mũi hắn đỏ phừng phừng kìa.
Nói thì nói vậy, nhưng việc chính vẫn cần phải làm.
Ấn chú cộng sinh gần như không thấy được nữa, đang dân biến thành khế ước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!