Lão Chư Cát đau đến nghiến răng nghiến lợi, vắt chân lên chạy.
Vân Yên không để tâm đến ông ta, chỉ nhìn Thiên Trì, mắt sáng lên. Cũng giống như nữ soái, hoàng phi và Linh Lung, khi nhìn thấy hắn thì tình thương của mẹ lại trỗi dậy. Cũng kì lạ thật, khuôn mặt Cơ Ngân rất phổ thông, nhưng không ngờ sau khi cải lão hoàn đồng thì lại đáng yêu như thế.
“Đâu có bệnh đâu!”
Cô ta nhìn một lúc lâu nhưng vẫn không nhìn ra được gì.
Xong rồi, cô ta lại giơ tay kéo Triệu Bân, quan sát từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, thỉnh thoảng còn đưa tay ra véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của hắn, chọt nhẹ lên bụng Triệu Bân, phải nói là cảm giác rất mềm mại.
Triệu Bân đang tỉnh, chỉ là đang giả vờ ngủ thôi.
Nói thật là hắn sợ bị đánh.
Nhìn lão Huyền Đạo đi, bị đánh méo mặt rồi còn gì!
Vậy mới nói, giả vờ ngủ vẫn tốt hơn, an toàn.
“Sao lại cải lão hoàn đồng thế này?”
Vân Yên không ngừng lẩm bẩm, quan sát hết lần này đến lần khác.
Vị sư phụ này của hắn rất kính nghiệp, để khám bệnh cho đệ tử, đến cả quần lót của người ta cũng vạch ra. Con “chim” nhỏ đúng là nhỏ thật, cảnh giới Địa Tạng đỉnh cao như Vân Yên cũng rất tò mò.
Cô ta nhìn một lúc thì Triệu công tử đã tè ra rồi.
Con nít mà, tè dầm là chuyện rất bình thường.
Chỉ có điều, hắn tè không đúng lúc chút nào, vừa đúng lúc Vân Yên nâng lên trước mặt để nhìn.
Thế là bắn hết lên mặt cô ta.
Thoải mái!
Triệu Bân vẫn giả vờ ngủ, trong lòng thì cười thầm.
Cho đánh ta nè!
Treo ta lên cây nè!
Vạch quần lót của ta nè!
Bao lâu nay, từ khi hắn vào Thiên Tông, chưa bao giờ hắn thấy sảng khoái như thế.
Cảm giác trút được áp lực… Thật tuyệt!
Đấy là nước tiểu đồng tử, có thể tránh tà.
“Ừm, nhóc này có thể dạy!”
Nguyệt Thần nói một câu đầy cảm xúc, cuối cùng thì đệ tử của cô ta đã thông suốt rồi.
Nhìn sang Vân Yên, cô ta nghệch mặt ra, ai mà biết xem bệnh cho đệ tử mà còn bị tè lên mặt nữa.
Nói thật, từ khi làm trưởng lão của Thiên Tông, đây là lần đầu tiên cô ta thê thảm như thế.
May mà lão Huyền Đạo đã rời khỏi đó.
Nếu không thì cô ta sẽ càng nổi điên hơn nữa.
“Nhóc con được lắm!”
Mấy giây sau, hắn mới nghe Vân Yên lên tiếng. Ánh mắt cô ta lại rực lửa, khuôn mặt ướt đẫm từ ửng đỏ chuyển sang tối sầm. Cũng không biết vì xấu hổ hay vì tức giận mà cô ta đã đánh lên mông của hắn mấy phát.
Vậy là Triệu công tử cũng không tỉnh.
Hắn hiểu sư phụ, nếu hắn dám mở mắt ra thì sẽ càng bị đánh mạnh tay hơn.
“Sư muội!”
Triệu Bân chưa tỉnh nhưng Dương Huyền Tông thì đã đến rồi.
Chưởng giáo của Thiên Tông nhìn thấy cảnh đó cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Vân Yên nhìn thấy Dương Huyền Tông thì vội lau khô mặt.
“Mùi gì thế?”
Dương Huyền Tông nhúc nhích mũi ngửi ngửi, tỏ vẻ thắc mắc.
Vân Yên không trả lời, đặt Triệu Bân vào tay Dương Huyền Tông rồi vội vã bỏ đi.
Cô ta phải đi rửa mặt.
Dương Huyền Tông trông theo rồi mới nhìn lại Triệu Bân.
Chưởng giáo Thiên Tông cũng rất trẻ con, thấy xung quanh không có ai thì búng “cậu nhỏ” của Triệu Bân một cái.
Ứ…
Triệu Bân ứ lên khó chịu, mặt hắn tối sầm.
Thế là hắn bực mình, tè cho chưởng giáo một phát.
Xong chuyện thì vẫn tiếp tục giả vờ ngủ.
“Cái thằng nhóc này!”
Dương Huyền Tông dở khóc dở cười, nước tiểu trẻ nam mà.
Không biết Triệu Bân tỉnh từ lúc nào, giả vờ còn mơ màng buồn ngủ.
“Tỉnh rồi sao?”, Dương Huyền Tông mỉm cười và nói.
“Suýt chút đã bị đánh chết!”, Triệu Bân lạnh mặt quần lót vào.
“Bị đánh cũng là một kiểu tu hành!”
Có vẻ như dù ở đâu thì câu nói đó cũng không lỗi thời, chưởng giáo Thiên Tông cũng nói rất lưu loát.
Ông ta nói xong thì còn nhét cho hắn một thứ, đó là bảo bối có tên là Tè Không Ướt, tè dầm không phải là thói quen tốt, nếu như thận không tốt thì tặng thêm cho ngươi ít thuốc viên Địa Hoàng nữa.
Triệu Bân vội nhận lấy, trong lòng thì thầm bĩu môi, cho chừa cái tội búng nè.
Dương Huyền Tông bỏ đi.
Tiện thể còn dắt theo Triệu Bân.
Nếu còn để tên nhóc này ở đây thêm vài ngày nữa thì cả Thiên Trì sẽ bị nuốt hết mất.
Lúc ông ta xuất hiện trở lại thì đã ở đỉnh Ngọc Linh.
Chưởng giáo rất biết ý, đích thân đưa Triệu Bân đến, phải để hắn giao lưu tình cảm với Long Phi, vậy sẽ có lợi cho việc giao kết. Hoàng phi Vũ Linh đã quyết định mời lão tổ Hồng Uyên cưỡng chế giảm tu vi cho Long Phi, giảm đến bằng cấp bậc của Cơ Ngân, dù cho có tổn hại đến căn cơ của Long Phi cũng được, không thể kéo dài thêm nữa, nếu còn kéo dài nữa thì e là sẽ ảnh hưởng đến tính mạng mất.
“Tu vi đã bị phong ấn rồi sao?”
Từ xa, Triệu Bân đã nhìn thấy Long Phi đang ngồi xếp bằng hít thở.
Không biết vì sao có một suy nghĩ tà ác nảy ra trong đầu của hắn, đấy là bắt trói Long Phi, sau đó thì treo lên cây, hắn đã bị đánh hai trận, phải chăng nên tìm cơ hội đòi nợ lại?
Suy nghĩ đó đã nhanh chóng bị đánh tan.
Trên đỉnh Ngọc Linh không chỉ có mình Long Phi, còn có cả hoàng phi Vũ Linh.
Dám ức hiếp con gái của bà ấy thì sẽ bị đánh thành tro.
“Nhóc con, nào!”, hoàng phi Vũ Linh mỉm cười và khẽ nói.
Triệu Bân nhanh chân, cung kính hành lễ.
Hoàng phi không nói nhiều, khẽ đặt bàn tay trắng trẻo lên đỉnh đầu của Triệu Bân. Có ánh sáng phát ra giữa các kẽ tay, biến thành những tia sáng, truyền vào trong cơ thể của hắn, tẩy luyện tứ chi trăm cốt, lục phủ ngũ tạng, kỳ kinh bát mạch cũng như từng giọt máu trong người hắn, tất cả đều nằm trong phạm vi được tôi luyện.
Triệu Bân lại hừ lên khó chịu.
Giày vò cơ thể như thế không phải chỉ đau nhức ở mức bình thường.
Nhưng cũng không sao cả, hắn có thể chịu được.
Thứ mà hắn tò mò là sức mạnh mà hoàng phi đang dùng, dường như không giống như chân nguyên, có ba phần giống với đại địa linh lực, ba phần giống với khí huyền hoàng, còn bốn phần còn lại thì hắn chưa từng gặp, chỉ biết là rất thần kỳ.
“Đấy là sức mạnh của thần tiên!”
Có lẽ hoàng phi biết Triệu Bân thắc mắc nên đã mỉm cười giải thích.
Triệu Bân nghe xong thì ánh mắt bất giác sáng lên, sức mạnh của tiên sao?
Hoàng phi không lừa hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!