Dưới đài lại có tiếng ồn ào, hai mắt các đệ tử sáng rực rỡ cả lên, các trưởng lão cũng thế, tất cả đều nhận ra được đó là bảo bối, còn huyền ảo hơn cả huyền giáp, bọn Ngô Khởi đều có sự chuẩn bị trước khi đến đây.
Ân Minh cũng là một người kỳ lạ, lại cho người khác mượn thứ này.
Long Phi không nói gì, chỉ nhíu mày.
Các đệ tử nhận ra được thì tất nhiên cô ta cũng nhận ra được.
“Đồ tốt”.
Triệu Bân ngửa đầu nhìn, hai mắt phát sáng.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Ô Kim Tiên Võng đã từ trên trời rơi xuống, Ngô Khởi, Tử Đô, Tiết Chí, Mộ Dung chiếm giữ bốn hướng đông tây nam bắc, mỗi người một góc lưới, có thể thấy đó chính là đội hình bắt cá.
Giam!
Bốn người cùng hét lớn, dùng chân nguyên để thúc giục Ô Kim Tiên Võng.
Đột nhiên, Tiên Võng chợt hiện lên vầng sáng đen ngòm, kèm theo những tia lửa điện xé rách không gian.
Triệu Bân muốn đi, lại bị Tiên Võng ngăn cản, nhưng cơ thể chạm vào Tiên Võng sẽ bị cắn nuốt khí huyết, cùng với lực giam giữ kỳ lạ, không chỉ có khả năng trói buộc hành động mà còn giam cầm cả chân nguyên.
Giam, hắn đã bị giam giữ lại thật chặt.
Từ trên nhìn xuống, hắn chẳng khác gì một bức tượng.
Ô Kim Tiên Võng danh bất hư truyền, quả thật quỷ dị.
“Di chuyển đi, sao đứng im vậy”.
Ngô Khởi nhe răng cười, gương mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Triệu Bân không thể cử động, cảm giác bị giam cầm này không hề thoải mái một tí nào.
“Kiếp sau đừng có dại mà đụng vào những người không nên đụng”.
Mộ Dung cười dữ tợn, tay cầm kiếm chém tới.
Các đệ tử dưới dài chợt thót tim, ai cũng nhìn sang Long Phi, bọn họ không dám ngăn cản nhưng chắc là công chúa sẽ dám, Cơ Ngân là một nhân tài, nếu bị giết thì sẽ là một tổn thất lớn với Đại Hạ.
Long Phi không di chuyển.
Khi cần thiết cô ta sẽ ra tay.
“Đi chết đi!”
Mộ Dung hét to, một kiếm chém xuống.
Triệu Bân chợt cười lạnh, lấy ngự hồn kiếm Long Uyên nhanh chóng lao ra khỏi chiến nhẫn ma, tốc độ sắc bén, một kiếm kia còn chưa chém tới thì Mộ Dung đã bị Long Uyên kiếm chém bay, suýt tí nữa bị bổ làm đôi.
Đùa, Triệu Bân đâu có dễ giết như thế.
Tiên Võng đáng sợ, nhưng lại không thể giam giữ được ý niệm của hắn.
“Tốt lắm”.
Một Dung giận quá hóa cười, lại đánh tới.
Cùng lúc đó, Tiết Chí cũng rút kiếm chém.
“Giết ta?”
Triệu Bân hét lên, lại sử dụng ý niệm.
Tiếng leng leng lại vang lên, phi đao thành từng mảnh lao ra khỏi chiếc nhẫn ma của hắn, mỗi một phi đao đều được dán mấy lá bùa nổ, cấp bậc không hề thấp, chia thành bốn tụ bắn ra bốn hướng.
“Mẹ nó”.
Mọi người lại gào lên thật to, vội vàng lụi về phía sau.
Bùa nổ à! Cấp bậc còn rất cao, chủ yếu là số lượng nhiều, nếu nó nổ cùng một lúc thì sẽ rất bá đạo, thế nên mới nói là không nên đứng quá gần đài chiến đấu, mấy cái dư âm gì đó đều khiến họ phải chịu đủ đau khổ.
Đều là những người mặt dày mày dạn, thế thì phải xem coi mặt ai dày hơn.
Chẳng hạn như bọn Ngô Khởi, mặc kệ quy tắc trên đài… Bốn đánh một.
Chẳng hạn như Cơ Ngân, bị giam giữ thật chặt, cũng không màng đến quy tắc, dùng bùa nổ để phá tình huống, dù bên trên có hỏi xuống thì hắn cũng có cớ để nói, bị đánh hội đồng thế này, chẳng lẽ ngồi chờ chết à!
“Ngươi…”
Bọn Ngô Khởi thấy thế thì chợt biến sắc.
Không kịp trở tay, thật sự là không kịp trở tay.
Có trời mới hiểu nổi Cơ Ngân còn quân bài tẩy như thế, bị Ô Kim Tiên Võng giam lại vẫn có thể dùng phi đao, đáng sợ nhất không phải là phi đao mà là bùa nổ dán trên nó, lực sát thương cực kỳ khủng bố.
“Thực sự phục ngươi”, Long Phi ho khan.
Cô ta nói còn chưa dứt lời thì những lá bùa nổ đã nổ tung.
Tiếng ầm ầm vang vọng, đài chiến đấu đột nhiên biến thành cát bụi mịt mù.
Đám Ngô Khởi không kịp trốn cũng bị nổ suốt một đường, trong lúc văng ra xa thì điên cuồng phun máu, họ vốn đã bị thương nặng, khí huyết không đủ, chân nguyên hộ thể cũng vỡ nát, không thể ngăn nổi số lượng bùa nổ đó, Cơ Ngân đã quyết tâm phải liều mạng với họ cơ mà.
Vì bốn người họ bị nổ bay nên Tiên Võng cũng mất đi phong ấn.
Triệu Bân thầm hừ lạnh, mạnh mẽ phá tan giam cầm.
Điều đầu tiên hắn làm đó là lấy Ô Kim Tiên Võng đi, cuộc sống là những bất ngờ! Hôm kia vừa lấy được bộ huyền giáp, còn chưa nghiên cứu triệt để thì hôm nay lại có thêm Tiên Võng.
Ừm… Vui sướng ngất ngây.
Đừng vội, đằng sau vẫn còn rất nhiều thứ vui vẻ hơn.
Bốn người bọn Ngô Khởi đều bị nổ bay lên trời.
Còn hắn thì lại thực hiện những động tác quen thuộc: Xoay cổ tay.
“Có người sắp bị quật ngã rồi”.
Thế hệ anh tài của các thế gia trốn đi xem đều thốt lên một câu như thế.
Ngoài những lời đó ra thì còn lại chính là nỗi bi ai, hôm nay lại có người sắp tàn phế, bốn tên đó không phải anh cũng chẳng phải em nhưng lại cùng cảnh ngộ, sắp bị quật tập thể, với tính tình của Cơ Ngân, không đánh bầm dập sẽ không bỏ qua.
Ầm! Ầm! A…!
Đài chiến kêu lên ầm ầm vang vọng, khá là êm tai.
Êm tai hơn tiếng ầm ầm đó là tiếng la hét của bốn người bọn Ngô Khởi, từ trước đến nay Triệu công tử là người cực kỳ công bằng, có người nào tính người đó, tất cả đều bị đánh nhừ tử, cảnh tượng cực kỳ máu me, không có tàn nhẫn nhất, chỉ có tàn nhẫn hơn, bốn người mới đây vẫn còn hò hét đã nằm ngổn ngang la liệt.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!