Soạt!
Trong ánh mắt của tất cả mọi người, Triệu Bân lột áo xuống.
Từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi cái quần cộc.
Các nữ đệ tử ở đây đều sáng hết cả hai mắt lên, họ thích mấy thứ vừa nhỏ vừa trắng vừa có thịt có thà nên Cơ Ngân với cánh tay trần rất thích hợp với tiêu chuẩn của họ, cực kỳ đáng yêu.
Keng!
Triệu Bân vung tay xách Lang Nha Bổng ra.
Cảnh tượng đó thật sự rất buồn cười, hắn còn chẳng cao bằng Lang Nha Bổng ấy chứ?
Giết!
Ngô Khởi tức giận hét lên, là người đầu tiên ta tay đánh, một đao lướt qua không gian đánh xuống.
Triệu Bân cũng lửa giận ngập trời, một cây Lang Nha Bổng đánh lên.
Keng!
Tiếng kim loại va vào nhau thành tiếng keng keng vui tai.
Đối đầu trực tiếp với Triệu công tử, ai đánh người đó tự chịu, chẳng hạn như Ngô Khởi, một giây trước vừa mới đánh lên thì đã bị hất văng trong nhát mắt, cả đại đao trong tay cũng bị đánh bay, xương bàn tay cũng nứt ra rồi.
Giam!
Mộ Dung hét to, một tay kết ấn quyết.
Sau đó là một tiếng ầm vang lên, chiếc chuông đen ngòn chợt biến hóa, từ trên trời rơi xuống, không có gì bất ngờ, nó giam Triệu Bân bên trong, phù văn khắc trên chuông với lực phong ấn mạnh mẽ.
“Phá… Cho ta”.
Triệu Bân lạnh lùng hét lên, khí huyết bùng nổ.
Hắn mở thiên cang hộ thể, cũng dùng cả thần long bãi vĩ, phá vỡ cái chuông.
Keng!
Tử Đô cầm kiếm xông đến, một kiếm tạo thành hình vòng cung lướt qua.
Triệu Bân cùng Lang Nha Bổng đón lấy đòn tấn công ấy.
Đột nhiên, một gậy còn chưa kịp đánh thì đã chịu lực trói buộc.
Đó là Tiết Chí, nhanh chóng lao đến đánh phối hợp, thực hiện giam cầm.
Đòn tấn công của Triệu Bân bị hạn chế, bị một kiếm của Tử Đô xuyên thủng ngực, hình ảnh một đứa trẻ tròn trịa bị một kiếm xuyên thủng vẫn khá là máu me, các nữ đệ tử chợt thấy lạnh lẽo.
Gào!
Triệu Bân thực hiện hổ gầm long ngâm, đánh lùi Tử Đô.
Vừa mới thở hắt ra một hơi thì đòn tấn công của Tiết Chí đã ập đến, đó là mặc tiêu nhất chỉ, còn sắc bén hơn cả kiếm, đâm vào giữa mi tâm Triệu Bân, nếu nhất chỉ có thể trúng mục tiêu thì đủ để khiến Triệu Bân phải chịu vô vàn đau đớn.
“Này thì đâm này”.
Triệu Bân giơ tay lên, thoải mái bắt lấy.
Sau đó chợt nghe thấy tiếng răng rắc, ngón tay của Tiết Chí đã gãy lìa.
“Thái Sơn áp đỉnh”.
Ngô Khởi đánh trả, thật sự khiêng một ngọn núi lên.
Tất nhiên, đó là bí pháp độn thổ, chẳng khác gì một ngọn núi thật sự, khổng lồ và rất nặng, khắc chữ triện nện từ trên trời xuống khiến không khí bị nén thành tiếng ông ông, tình hình đó, chẳng khác gì Thái Sơn đang rơi xuống đầu.
“Cút”.
Triệu Bân một gậy chống trời, phá nát ngọn núi.
Còn Ngô Khởi cũng phải lùi bình bịch về phía sau, chấn động không hề nhẹ.
Giết!
Đối chiến được vài hiệp thì bốn người lại bắt tay cùng nhau xông tới.
Triệu Bân không hề sợ hãi, dồn hết khí huyết vào giơ bổng đánh tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Đại chiến lại bắt đầu, tình huống không thể cứu vãn được nữa.
Nhìn trên đài chiến đấu, chưởng ấn, quyền ảnh, kiếm quang, đao ảnh… Bay đầy trời, mỗi một lần va chạm lại có tia lửa lóe lên, sau đó là một vầng sáng, những đệ tử đứng gần đều đẫm máu, bán kính mấy trăm trượng xung quanh chìm trong bí thuật khiến những người đang xem cuộc chiến phải run sợ.
Không khó để nhận ra rằng Triệu Bân đang chiếm thế thượng phong.
Chuyện này thì chẳng còn người nào thấy khó hiểu nữa.
Nhớ lại cái ngày hôm ấy, Cơ Ngân lấy cảnh giới Huyền Dương tầng thứ hai đánh nhóm thanh niên yêu nghiệt không thể ngóc đầu dậy nổi, còn hôm nay chỉ có bốn người bọn Ngô Khởi, so sánh lại, tất nhiên hắn có thể dễ dàng chiếm thế thượng phong, đánh đối phương không thể đứng vững.
“Thế này, còn cần ta phải quan tâm đến nữa ư?”
Long Phi nhếch miệng, tên đó mạnh thật đấy không đùa.
Dương Huyền Tông ở đó thì chắc chắn sẽ nói một câu thế này: Chủ yếu là đánh làm quen trao đổi tình cảm thôi.
“Ta cũng thấy mất mặt thay bọn họ”.
Các trưởng lão đứng bên ngoài thổn thức không thôi.
Còn bọn họ vừa được nhắc tới đó tất nhiên là bốn người bọn Ngô Khởi rồi, bốn đánh một mà lại bị Cơ Ngân đánh sấp mặt, đúng là khiến các lão tổ không biết giấu mặt đi đâu, hay có thể nói là Cơ Ngân quá đáng sợ, là con gián đánh mãi không chết.
Hắn, chính là minh chứng sống động nhất cho bốn chữ: Nhỏ bé nhanh nhẹn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong những âm thành bàn luận ấy, tiếng nổ ầm ầm ngày càng vang dội.
Thử nghĩ xem một đứa trẻ chưa cao đến một mét cầm lang nha bổng thể hiện sức mạnh sẽ vô pháp vô thiên đến mức nào, bốn người lần lượt bị hất văng lên trời, máu chảy như mưa rơi nhuộm đỏ cả đài chiến đấu, dù thế, bọn Ngô Khởi và Tử Đô vẫn không muốn tin, mặt dày mày dạn lao tới.
A…!
Những âm thanh la hét đó đã thành câu cửa miệng của bốn người bọn họ.
Đáng tiếc là vẫn chẳng có tác dụng gì, la hét kiểu nào thì cũng không thể đánh lại.
Phụt!
Màu máu lại xuất hiện, Ngô Khởi lại bị một gậy hất văng.
Sau đó là Tử Đô bị Triệu Bân dùng một chưởng đánh sấp mặt, Tiết Chí lao tới cũng không khá hơn là bao, chém Triệu Bân một kiếm rồi lại bị một ngón hay của hắn chọc ra một lỗ máu trên người.
Thảm nhất là Mộ Dung, cánh tay suýt tí nữa bị tháo khớp rơi xuống.
Đến tận lúc này tiếng ầm ầm ấy mới dần phai nhạt.
Hình ảnh trên đài máu me đến lạ.
Bọn Ngô Khởi tóc tai bù xù, mặt mũi dữ tợn hung hãn, cả đám đều lảo đảo, cả người toàn máu là máu, thật sự là bị đánh đứng không vững, thở cũng không thông, phun cả máu.
Nhìn lại Triệu Bân thì khá hơn rất nhiều.
Hắn có Vạn Pháp Trường Sinh Quyết, vết thương đều có thể hồi phục như cũ rất nhanh.
“Trận này đánh quá thảm”.
Đệ tử dưới đài thổn thức không thôi, bốn người đều đẫm máu.
Nhưng ngẫm lại thì thấy cũng bình thường, đánh nhau với Cơ Ngân thì phải chuẩn bị tinh thần bán thân bất toại, những người khiêu chiến hắn, có ai lại chẳng kết thúc bằng việc tàn phế đâu, ở đây có tận bao nhiêu người như thế rồi?
“Vẫn chưa kết thúc đâu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!