Đỉnh Ngọc Linh vào ban đêm hết sức yên tĩnh.
Long Phi đã đi ngủ, hai thị nữ cũng vậy.
Triệu Bân còn chưa ngủ, hắn đang khoanh chân ngồi trên giường nội thị lại thân thể của mình, từ khi bước vào phòng thì hắn đã nội thị thân thể cả trăm lần nhưng vẫn không tìm ra manh mối, hoặc là do nhãn giới của hắn vẫn còn quá thấp để nhìn ra điểm bất thường.
Nếu như Nguyệt Thần có ở đây thì hắn nhất định sẽ có được câu trả lời.
Triệu Bân lẩm bẩm trong lòng, còn liếc mắt nhìn vào trong ý thức.
Đáng tiếc hắn vẫn không thấy Tú Nhi đâu.
Hắn thu tầm mắt lại, lưu chuyển khí lực toàn thân, mặc dù bị cải lão hoàn đồng nhưng hắn vẫn không gặp phải trở ngại gì lớn, ngoài việc hình thể bị thu nhỏ thì chiến lực cùng nội tình của hắn vẫn không thay đổi.
Nội thị thân thể qua một lượt nữa thì hắn mới xoay người nhảy xuống giường.
Dưới ánh trăng, hắn bước ra khỏi lầu các.
Dưới ánh trăng, trông bóng lưng của hăn giống y hệt một đạo tặc, cái mũi nhỏ của hắn liên tục giật giật đánh hơi theo lôi tức, xông về một phía.
Tới một khu rừng trúc thì hắn mới dừng lại.
“Chính là chỗ này”.
“Mình thật cơ trí”.
Triệu Bân cười ha hả, nhanh chóng chạy vào trong.
Sâu trong rừng trúc dường như có một màn nước kỳ dị đang phun ra, mơ hồ như mưa như sương. Lôi Trì nằm ẩn trong mây mù mộng ảo, có thể nghe thấy rõ được tiếng lôi điện đang chớp sáng mạnh mẽ từ xa.
Hắn cẩn trọng quan sát bốn phía rồi mới bước vào trong Lôi Trì.
Vừa mới bước vào thì hắn đã thấy lôi điện chớp sáng đầy mặt hồ làm phát ra những thanh âm bá liệt.
“Không tồi”.
Triệu Bân khoanh chân ngồi xuống vận chuyển công pháp.
Cùng lúc đó, từng lỗ chân lông và huyệt vị trên cơ thể của hắn đều mở rộng giống như lúc hấp thụ linh khí, trong lúc hắn hấp thụ lôi điện thì cơ thể của hắn giống như một hố sâu không đáy đang hút hết năng lượng ở xung quanh, Lôi Trì này không hề thua kém Lôi Trì bên trong phủ đệ của Linh Lung.
Nếu không phải vậy thì hắn cũng không muốn ở lại đây.
“Ngươi nên dừng lại một chút đi!”
Nguyệt Thần nhìn hắn, nghiêm túc nói.
Cơ duyên thường đi kèm với tai họa.
Chờ xem! Sau khi ngươi hấp thụ hết năng lượng của Lôi Trì này thì sẽ còn có vô số tai họa khác xảy ra, bây giờ là cải lão hoàn đồng, cũng không biết được tiếp theo sẽ là rắc rối gì kéo tới, nói không chừng còn có thể mất đi mấy chục năm tuổi thọ.
Cô ta biết, nhưng Triệu Bân thì không
Hắn đang rất nóng lòng muốn hấp thụ hết lôi điện ở đây.
“Đừng hấp thụ nữa”.
Nguyệt Thần chậm rãi nhắc nhở một tiếng.
Đáng tiếc Triệu Bân không thể nghe thấy lời nói của cô ta.
Hoặc là nói đây chính là ảnh hưởng từ lời nguyền của thần lên cô ta.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm Triệu Bân đã lẻn ra khỏi rừng trúc.
Không lâu sau liền có một bóng dáng xinh đẹp bước vào rừng trúc, đó chính là Long Phi, lúc bước vào trong rừng trúc thì cô ta có hơi nhíu mày, luôn cảm giác thấy dường như đã có người khác tới đây, khi vừa nhìn thấy Lôi Trì thì Long Phi lại càng nhíu mày chặt hơn, cô ta chắc chắn là nước hồ đã bị rút đi không ít.
“Hay lắm Cơ Ngân!”, Long Phi lẩm bẩm rồi xoay người rời đi.
Cô ta trở lại lầu các của Triệu Bân, một tay xách Triệu Bân ra ngoài.
“Cô nghiện xách ta lên lắm rồi đúng không!”, Triệu Bân đen mặt nói.
“Lôi Trì của ta mà ngươi cũng dám hút, lá gan của ngươi đúng là không nhỏ!”, Long Phi âm trầm cười nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!