So với Linh Lung thì nữ soái Xích Diễm dè dặt hơn rất nhiều, đôi mắt đẹp của cô ta đang nheo lại xem xét.
“Có thể nhìn ra được điều gì khác thường không?”, Linh Lung hỏi.
Nữ soái nhẹ nhàng lắc đầu, cũng đưa ra kết luận: tên nhóc này không có bệnh.
Xem đi! Ai cũng nói là hắn không có bệnh.
Đối với kinh nghiệm của bọn họ, chuyện quỷ dị này không có cách nào giải thích được.
“Hay là thỉnh hai vị sư tổ đến xem một chút?”
Dương Huyền Tông sử dụng bí thuật truyền âm nói với Linh Lung, hai vị sư tổ mà ông ta vừa nhắc tới tất nhiên chính là Đại Hạ Hồng Uyên và Đại Hạ Hồng Tước, cường giả Thiên Võ đoạt thiên tạo hóa có nhãn giới cực kỳ cao thâm, có lẽ họ sẽ nhìn ra một ít manh mối.
“Bọn họ đều đang bế quan”, Linh Lung hít sâu một hơi nói.
Đến nửa đêm thì các trưởng lão mới lần lượt rời đi, nhưng sự thích thú thì vẫn chưa hết.
Linh Lung và nữ soái Xích Diễm cũng rời đi, trở về tìm đọc sách cổ.
Dương Huyền Tông vẫn ở lại, phóng tầm mắt nhìn về một hướng không xa.
Ở hướng đó Triệu Bân đang ngẩng đầu nhìn một gốc cây linh quả, cây linh quả này không hề tầm thường, mỗi một linh quả trên cây đều trong suốt như pha lê, mang hương thơm nồng đậm, hương thơm thấm sâu vào ruột gan khiến cho người ta cảm thấy hết sức sảng khoái, nếu như hắn đoán không sai thì đây nhất định là kim linh quả, ăn vào có thể rèn luyện khí lực, lợi ích rất nhiều.
“Thật là kỳ quái”, Dương Huyền Tông lẩm bẩm.
“Sư bá sớm nghỉ ngơi”, Long Phi chắp tay thi lễ, xoay người rời đi.
“Nha đầu, ngươi cũng mang tên nhóc này đi đi”, Dương Huyền Tông vội vàng nói.
Long Phi nhíu mày: “Chuyện này…”
“Vân Yên sư muội còn đang bế quan, người của đỉnh Thanh Vũ đều đã tới tu luyện ở Thiên Các, nhưng tên nhóc này thì cần có người chăm sóc”, Dương Huyền Tông ôn hòa cười nói, lời nói của ông ta cũng rất có lý, kì thực là do ông ta muốn tạo cơ hội cho Cơ Ngân và Long Phi bồi dưỡng cảm tình.
Như thế thì khế ước cộng sinh sẽ được ký kết thuận lợi hơn.
Đây là điều mà chưởng giáo đã dụng tâm suy nghĩ.
Đây cũng là ý của Linh Lung.
“Được rồi”.
Long Phi lẩm bẩm, chưởng giáo đã lên tiếng thì cô ta đành phải nghe theo.
Chủ yếu là do cô ta còn muốn mang Cơ Ngân về để tính sổ với hắn.
“Không, ta không đi”.
Sau đó liền nghe thấy tiếng la thất thanh của Triệu công tử.
So với việc đi với Long Phi thì ở lại đỉnh núi này vẫn an toàn hơn.
Tuy nhiên, hắn có la to cỡ nào cũng vô ích, Long Phi vẫn một tay thi triển Cửu Vĩ Hóa, một tay bế hắn xuống núi, nhìn từ xa giống như cô ta đang mang theo một con thỏ rừng, hơn nữa tay nhỏ chân nhỏ của nó còn đang khua khoắng liên hồi.
“Không tệ”.
Phía sau, Dương Huyền Tông vuốt râu cười.
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn trong truyền thuyết chính là như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!