Triệu Bân cắm kiếm xuống đất, hắn đang dùng thiên lôi trận.
Tức khắc, sàn đấu nứt dần ra từng tấc, lôi điện nối đuôi nhau phóng ra. Trong phạm vi một trăm trượng, toàn bộ đều bị tấn công, chiêu tấn công tập thể mà hắn thi triển có sức sát thương cực lớn. Dù Ngao Diệt có tu vi Huyền Dương đỉnh cao nhưng cũng cảm thấy rất khó chịu, chân nguyên hộ thể bị tan vỡ, hai tên Ngao Diệt bị chém đến thương tích đầy mình. Không có Huyền Giáp hộ thể thì khả năng phòng vệ của hắn ta giảm xuống hẳn, nói thẳng ra là không chịu nổi đòn, hai đánh một thì đã sao? Triệu Bân từng khiêu khích cả đám người ở cửa thành Đế Đô nữa mà, hiện giờ bốn người trong số đó đang đứng xem bên dưới đấy.
“Hay lắm!”. Hai tên Ngao Diệt đều cười dữ tợn, sát ý ngút trời.
“Thiên lôi trận!”
“Thiên lôi trận!”
“Thiên lôi trận!”
Đáp lại hai người họ là những tiếng hét liên tục của Triệu Bân, phải có đến mười mấy tiếng “Thiên lôi trận”, cứ như lúc này, ngoài thiên lôi trận ra thì hắn không thể dùng được phép thuật nào khác, cứ ôm một phép thuật, dùng riết không thôi.
Chân nguyên không phải vấn đề, hắn có phân thân không ngừng truyền đại địa chân nguyên cho mình, có đại địa linh chú không ngừng hấp thụ đại địa linh lực thì hắn có thể thi triển bất chấp, phép thuật đó có mạnh hay không cũng không sao cả, chủ yếu là số lượng đủ nhiều.
Keng, keng!
Cảnh tượng trên sàn thi đấu khá đáng sợ.
Đập vào mắt toàn là sấm chớp, hết lớp này đến lớp khác, kiếm va vào nhau không chỉ chói tai mà còn rất chói mắt, hai tên Ngao Diệt lập tức bị nhấn chìm, không thể đứng vững được nữa, chân nguyên hộ thể đã bị chém nát tan, không thể bảo vệ cơ thể được nữa, hai người bọn hắn lại bị chém bị thương khắp người.
“Có đan hải sướng thật đấy”, Tô Vũ xem mà phải xuýt xoa, chậc lưỡi.
Không ai ở đó phản bác lại câu nói đó! e là ngoài Cơ Ngân và Long Phi ra thì chẳng ai dám đánh kiểu đó cả, một người có đan hải, chân nguyên dồi dào, một người có cửu vĩ tiên hồ, sức mạnh cuồn cuộn, có thể dùng phép thuật bất chấp, đánh nhau với kiểu người này, nếu không bị đánh tàn phế thì cũng bị phép thuật đần chết.
“Thiên lôi trận”.
“Thiên lôi trận”.
“Thiên lôi trận”.
Trong những tiếng chậc lưỡi, tiếng hét của Triệu Bân chưa từng dừng lại phút nào.
Nói thật, kiểu đánh nhau này rất ngông cuồng, ép Ngao Diệt thi sức bền với hắn, cho ngươi mệt chết luôn!
A…
Hai tên Ngao Diệt hét lên, bọn họ bị bí thuật quần công đánh đến không chịu nổi, mỗi lúc muốn ra đòn thì lại có sấm chớp ập đến khiến cả hai không thể không dùng đến chân nguyên để bảo vệ cơ thể. Lần nào thi triển chân nguyên hộ thể cũng bị đánh tan, hắn ta không có đan hải, càng không có sức mạnh đại địa, đánh như thế mà không bị kiệt sức mới lạ.
Triệu Bân nhìn hắn ta từ xa, ầy, vẫn chưa ngã xuống à?
“Tiếp nào”.
Khí huyết của hắn dâng lên, hắn lại dùng thiên lôi trận.