Triệu Bân trở mặt phải nói là rất nhanh, mới vừa tức giận vì cho là mình đúng đây mà giờ hắn lại cười hehe rồi. Người dưới mái hiên thì phải cúi đầu thôi, ai bảo vai vế của cô gái này cao làm gì, ai bảo tu vi của cô ta mạnh làm gì! Ngoan ngoãn ở yên một chỗ tu luyện mà còn bị ăn đòn, rõ ràng là không có thiên lý mà.
“Có phải ngươi đã luyện ma công gì hay không?”
Cuối cùng thì Linh Lung cũng ngồi và đặt cây gậy xuống, sau đó lấy ra một vò rượu, nhấp một ngụm rồi mới nhìn sang Triệu Bân.
“Không có”, Triệu Bân vội lắc đầu.
“Lừa dối ta thì hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đó”.
“Thật sự không có sao?”
“Vậy thì kỳ lạ thật”.
Linh Lung xuýt xoa rồi lại quan sát hắn. Cô ta đã nhìn hơn mấy chục lượt rồi, trong cơ thể tên nhóc này không có gì bất thường, nhưng chính vì không có gì bất thường nên càng kỳ lạ, vô duyên vô cớ sao lại phát điên chứ? Phát điên thì phát điên, lại còn suýt hại đời Sở Vô Sương.
“Đánh đệ tử thì cũng phải cho biết lý do chứ”. Triệu Bân lắc lư qua lại, nước mắt nước mũi tèm nhem, trông ta đáng ghét đến vậy sao?
“Nhìn ngươi chướng mắt”. Linh Lung nói với vẻ rất chân thành.
“Lý do hay đấy!”. Triệu Bân hít một hơi thật sâu, phục cô ta sát đất, mẹ hắn từng nói, không thể cãi lý với phụ nữ được!
“Ngoài ý muốn, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi”.
Linh Lung vừa uống rượu vừa lẩm bẩm. Cô ta thầm nghĩ, tốt hơn hết không nên nói chuyện này cho Cơ Ngân biết, chắc Sở Vô Sương cũng không hi vọng cô ta nói cho Cơ Ngân biết, nếu không, lúc gặp mặt nhau sẽ ngượng ngùng đến mức nào.
“Thả ta xuống đi!”, Triệu Bân cười khì khì.
Linh Lung cũng hiểu ý, phất tay, mở dây trói.
Soạt!
Triệu Bân vẫn chưa đáp đất thì đã chạy xa hai mươi trượng.
Ừ, hắn đang dùng thuật Thiên Nhãn thuấn thân, đầu óc người phụ này không bình thường, hắn không thể ở lại đó nữa, ở Thiên Tông vẫn an toàn hơn.
Đáng tiếc, trong mắt cao thủ cấp Chuẩn Thiên thì thuật thuấn thân của hắn chỉ là trò mèo ba chân. Linh Lung giơ tay lên và tóm hắn về lại ngay tức thì!
“Chạy gì hả?”, Linh Lung mỉm cười nhìn Triệu Bân.
“Buồn tiểu”.
Triệu Bân lau máu mũi: Chẳng lẽ trong lòng cô không biết rõ tại sao ta phải chạy à? Bị cấp Chuẩn Thiên đánh, không chạy thì chẳng lẽ đứng đợi chết sao?
Linh Lung không nói gì, đưa tay lên, biến ra một hộp ngọc. Mặc dù chiếc hộp được đóng kín nhưng lại không thể che giấu được mùi thơm của đan dược bay ra ngoài, hít một hơi là tinh thần sảng khoái ngay.
Triệu Bân thấy vậy thì ánh mắt lập tức sáng rỡ lên, hắn cười hì hì, vò hai tay lại với nhau và nói: “Sư tổ, thế này thì ngại quá”.
“Ta đã nói là cho ngươi chưa?”, Linh Lung liếc hắn một cái.
“Vậy thì sự tổ nói đi”, Triệu Bân nhếch môi.
“Mang hộp đan dược này đến Sở gia, đưa cho Sở Vô Sương”.
“Đệ tử không đi”.
“Một là đi, hai là ta sẽ trói ngươi treo ở đây, tự chọn một cái đi”.
“Đi một chuyến… Cũng không sao!”. Triệu Bân nhanh tay nhận lấy rồi quay đầu bỏ chạy ngay. So với việc bị treo trên cây thì đi đưa đan dược vẫn an toàn hơn, đã lâu vậy rồi, chả lẽ nhà họ Sở còn muốn đánh hắn một trận nữa sao?
“Tiện thể để nữ soái giúp ngươi xem bệnh luôn”.
“Cô mới có bệnh”.
Triệu Bân bĩu môi, chạy nhanh hơn.
Ầy…
Linh Lung ở phía sau, xoa chân mày. Thế gian có biết bao nhiêu chuyện kỳ lạ, biết bao nhiêu báu vật sống, sao tất cả đều để cô ta gặp hết thế này? Triệu Bân là một, giờ lại có thêm một tên đặc biệt hơn nữa. Hi vọng nhóc Vô Sương không để bụng, nếu như đánh Cơ Ngân một trận mà trong lòng cô bé có thể dễ chịu hơn một chút thì cứ đánh một trận đi!
“Rách việc thật”.
Nguyệt Thần cũng than thở, cô ta đang nói Linh Lung, chỉnh đốn bí pháp của mình của cô đi, chạy lung tung làm gì? Làm hỏng chuyện tốt của người khác.
“Đầu của ta”.
Bên này, Triệu Bân đã ra khỏi phủ Linh Lung.
Từ khi tỉnh lại, đầu óc hắn cứ xoay mòng mòng như thể thần kinh đang có vấn đề, rất khó tập trung được tinh thần, ý thức cũng rất mơ hồ.
“Đầu óc căng thẳng quá rồi sao?”
Triệu Bân thầm lẩm bẩm trong bụng, từ khi hắn dùng thân phận của Cơ Ngân trà trộn vào Thiên Tông, suốt ngày hắn đều lo lắng không yên, đầu óc rất căng thẳng.
Trận mưa bão vừa qua không ảnh hưởng chút nào đến sự nhộn nhịp của Đế Đô, không khí trong lành, tinh thần sảng khoái, khắp nơi đều tràn ngập ánh sáng.
Tốc độ của hắn rất nhanh, cơ thể len lỏi trong dòng người.
So với lầu xanh thì nhà họ Sở cách phủ Linh Lung gần hơn, hơn nữa cũng tiện đường. Hắn đã tính sau khi đưa đan dược xong thì sẽ đi nhìn mẹ.
Thời gian đi đưa đan dược đó khá dài, Triệu Bân vào phủ nhà họ Sở rất lâu rồi mà vẫn không thấy ra lại.
Theo như cách nói của hắn, là người Sở gia… không nói võ đức, vừa mới bước chân vào cửa là đã bị ăn đòn, Linh Lung chỉ bảo hắn đến giao đan dược, đâu có bảo hắn đến ăn đòn đâu.
“Sư tỷ, cô không thể thù dai như thế chứ?”
Triệu công tử lại bị treo lên cây với đôi mắt bầm đen như mắt gấu trúc, đầu tóc rối bời như tổ chim, khắp người đều là dấu chân, lỗ mũi chảy máu, mặt mũi bầm tím.
“Ta không nên ghi thù sao?”
Đôi mắt xinh đẹp của Sở Vô Sương rực lửa, gò má cũng đỏ ửng, không biết vì tức giận hay ngượng ngùng, lồng ngực phập phồng rất mạnh.
“Hôm đó đúng là ta đã thắng, nhưng cô cũng đã đánh ta đến liệt rồi còn gì”. Triệu Bân nghiến răng nghiến lợi nói tiếp: “Chúng ta đánh nhau công bằng, cô không thể vì thua mà trả thù ta thế này được”.
Sở Vô Sương nghe vậy thì liền bật cười, quả nhiên tên này không biết những gì mình đã làm ở phủ Linh Lung, cũng không biết tại sao bản thân lại ăn đòn, suýt chút là hại đời ta rồi, đánh ngươi là còn nhẹ đấy.
Có điều, cô ta không thể nói chuyện này ra được, Linh Lung không nói thì đương nhiên cô ta cũng sẽ không nói, nếu không, cô ta còn ra ngoài đối mặt người đời thế nào đây.
“Hôm nay Sương Nhi hơi nóng nảy đấy”.