Mọi thứ đang diễn ra đúng hướng.
“Theo lão phu tính toán thì quả trứng này có thể nở ra một con thần thú”, có mấy lão già đang đứng quanh một quả trứng vàng trên đỉnh núi, có vài người giơ tay gõ lên vỏ trứng, cũng có vài người lấy kính lúp ra nghiên cứu kỹ càng.
Từ khi Triệu Bân rời đi thì trên quả trứng này mỗi ngày đều xuất hiện một vết nứt mỏng hơn sợi chỉ, có lẽ vài ngày nữa nó sẽ nở ra, tất cả mọi người bao gồm cả Ma Tử, Phượng Vũ và đại trưởng lão đều hết sức tò mò không biết nó sẽ nở ra thứ gì.
Thời gian trôi nhanh.
Chẳng bao lâu màn đêm lại buông xuống.
Triệu Bân vẫn ở trong Lôi Trì.
Hôm nay mực nước hồ đã giảm xuống vài tấc, tất cả đều đã bị Triệu Bân hấp thụ, đối với bảo bối bậc này hắn không hề khách khí một chút nào.
“Nhanh nhanh nhanh”.
Đêm nay phủ đệ của Linh Lung không hề bình yên, người qua kẻ lại tấp nập, người nào người nấy đều ôm một đống giấy tờ lớn trên tay.
Linh Lung rất tận tâm với công việc, thân là thống soái Ám Ảnh, cô ta đã nỗ lực hết mình để xây dựng lại mạng lưới tình báo. Giấy tờ lai lịch thành viên trong mấy chục năm qua đều bị cô ta điều tra qua một lượt, quyết tâm lôi hết tất cả nội gián bên trong Thiên Tông và hoàng tộc ra ngoài ánh sáng.
Dưới ánh trăng, một bóng dáng xinh đẹp đi vào phủ đệ.
Người đó chính là Sở Vô Sương đã cải trang thành đàn ông, Sở Vô Sương thoạt nhìn thì giống như một tiểu thư sinh nhưng dáng đi lại có chút kỳ quái.
Không có nhiều người biết Sở Vô Sương cũng là thành viên của Ám Ảnh, ngoại trừ Linh Lung cùng Dương Huyền Tông thì không có người thứ ba biết, kể cả lão tổ Sở gia và nữ soái Xích Diễm.
Đây là kế hoạch của Linh Lung, cô ta muốn nâng đỡ hậu bối để thay thế các thành viên cũ. Để giải quyết tận gốc vấn đề nội gián xâm nhập mạng lưới tình báo thì mỗi một thành viên của Ám Ảnh đều được Linh Lung đích thân chọn lựa.
Mà Sở Vô Sương tới đây tất nhiên cũng là để tìm Linh Lung, trước đây Linh Lung đã giao cho cô ta một nhiệm vụ, chắc là cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi.
“Nha đầu, chờ một chút, sư thúc vẫn đang điều tra giấy tờ dưới địa cung”, có một lão già tóc trắng đi tới, trên tay còn ôm theo một xấp giấy tờ, nói xong liền vội vàng rời đi.
Sở Vô Sương ho khan, xem ra cô ta tới không đúng lúc.
Ầm!
Một tiếng sấm nổ vang trời đột ngột vang lên.
Ngẩng đầu thấy mây đen cuồn cuộn che trời, lôi điện vần vũ, rõ ràng là trời sắp mưa.
Sở Vô Sương thấy vậy thì bước vào một đình nghỉ mát để trú mưa.
Cô ta không thích giông bão cho lắm, nhưng có người thì lại rất thích.
Ừm… đó chính là Triệu công tử, sau khi học được Thiên Lôi quyết thì mỗi ngày hắn đều chờ trời mưa, mỗi ngày hắn đều chờ thiên lôi đánh, đối với hắn mà nói thì thiên lôi chính là cơ duyên tạo hóa của hắn.
“Đến đúng lúc lắm”.
Triệu Bân nở một nụ cười, đã bắt đầu vận hành tâm quyết.
Ngay khi tâm quyết được vận hành thì thiên lôi đã đánh thẳng từ trên trời xuống đầu hắn, đánh trúng ngay đỉnh đầu của hắn, lôi điện bá đạo bao phủ lấy toàn thân hắn.
“Lại đến đây!”, Triệu Bân gầm thét trong lòng.
Hắn vừa dứt lời thì đã có thêm hàng loạt đạo thiên lôi xé rách bầu trời đánh xuống.
Vì thiên lôi đánh xuống quá bạo liệt cho nên Lôi Trì cũng nổi sóng, hết lần này đến lần khác nhấn chìm hắn, lôi tức xâm nhập vào cơ thể hắn, tinh luyện cơ thể của hắn, khiến cho thiên lôi bên trong cơ thể hắn được tăng cường. Thiên lôi cũng giống như một chiếc búa thần đang giáng xuống, dần dần biến hắn từ một khối sắt thành một món thần binh.
“Cột thu lôi?”
Sở Vô Sương đang ngồi ở trong đình nghỉ mát lẩm bẩm, ánh mắt kinh ngạc nhìn về phía mấy đạo thiên lôi đang đánh xuống đúng một chỗ bên kia.
Thấy lạ cho nên cô ta liền cầm ô đi xuyên qua hoa viên sâu vào bên trong, mắt liên tục quan sát bầu trời, thiên lôi này như có linh tính, hoặc có lẽ đã được triệu hồi theo một cách nào đó.
Cuối cùng Sở Vô Sương dừng chân nơi rừng trúc.
Đến tận đây Sở Vô Sương mới thu tầm nhìn lại, ngạc nhiên nhìn về phía Lôi Trì cách đó không xa, có một người đang ngồi xếp bằng bên trong, người đó chính là bạn cũ của cô ta.
Thành thật mà nói, cô ta không ngờ Cơ Ngân cũng ở đây.
Vừa ngạc nhiên, cô ta lại vừa kinh sợ.
Vì sao Sở Vô Sương kinh sợ? Cô ta đã bị tâm quyết của Triệu Bân làm cho kinh sợ, sao hắn lại có thể lấy thân dẫn lôi, hắn đã luyện loại công pháp gì vậy? Công pháp này thật quá bá đạo, chỉ nhìn thôi cũng khiến cho người ta không khỏi run lên, không ngờ hắn còn có thể đối kháng với thiên lôi!
Triệu Bân không biết Sở Vô Sương đã tới cho nên chỉ chuyên tâm hấp thụ thiên lôi, thiên lôi này xuất hiện một cách bất ngờ, chính là may mắn của hắn.
Sở Vô Sương lặng lẽ đứng quan sát.
Giờ phút này, Triệu Bân trong mắt cô ta đã trở thành một quái vật, thân thể người phàm lại có thể dẫn lôi, đúng là đã khiến cho cô ta mở mang tầm mắt.
Cơn giông đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Triệu Bân còn chưa hấp thụ thỏa, nếu như bị thiên lôi đánh ba ngày ba đêm thì hắn còn có thể thăng cấp, nhưng đáng tiếc hắn không kéo dài thiên lôi được.
“Không biết phải chờ bao lâu mới tới cơn giông tiếp theo”.
Triệu Bân thở dài trong lòng, hắn còn cảm thấy chưa bị thiên lôi đánh đủ!
Vừa dứt lời thì đầu óc của hắn cũng cảm thấy có chút mơ hồ, các giác quan không còn nhanh nhạy, đầu óc choáng váng muốn ngủ, không thể phân biệt rõ hư hư thật thật.
Chuyện này không phải do hắn mà là do gương mặt quỷ.
Trong màn đêm u ám, gương mặt quỷ lại tác oai tác quái khiến cho tâm trí của hắn hỗn loạn, ma lực không thể kháng cự đang nhấn chìm tâm trí hắn.
“Ta… không bằng ngươi”.
Cách đó không xa, Sở Vô Sương hít sâu một hơi, cô ta không quấy rầy Triệu Bân, chỉ lẳng lặng lui ra ngoài, núi cao còn có núi cao hơn, cô ta muốn không phục cũng không được.
Tuy nhiên, khi cô ta vừa dời bước thì đã nghe thấy âm thanh ào ào phát ra từ Lôi Trì phía sau khiến cho cô ta bất giác quay đầu lại.