Triệu Bân rất oan ức, rõ ràng là hắn không nói gì cả, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu của hắn như thế chứ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như Mục Thanh Hàn thật sự làm việc ở thanh lâu thì hắn cũng sẽ giống như Lăng Phi vậy, ngày ngày ghé thăm nàng ta.
Bữa sáng rất nhanh đã làm xong.
Bầu không khí vẫn rất ấm áp.
“Qua bao lâu thì người của đỉnh Tử Trúc vẫn tề tựu đông đủ”, Triệu Bân xắn tay áo liền bưng bát cơm lên.
Nhưng hắn còn chưa kịp ăn thì đã có người lên núi.
Người vừa lên núi chính là Linh Lung, sáng sớm cô ta còn chưa ăn gì, đặc biệt đến đây ăn chực một chút.
"Đến sớm không bằng đến đúng lúc".
Đồ nhi của Hồng Uyên đi tới đâu cũng không khách khí, không coi mình là người ngoài, tự mang theo bát đũa ăn chực hết sức ngon miệng.
Lăng Phi, Xích Yên và Mục Thanh Hàn đều tỏ ra rất cung kính, vị này tuy trạc tuổi sư phụ nhưng lại có bối phận rất cao, ngoại trừ Vân Yên thì mọi người đều phải gọi vị này một tiếng sư tổ.
"Hai người đã nói chuyện với nhau chưa?"
Lăng Phi và Xích Yên liếc nhìn Triệu Bân, ánh mắt của bọn họ đã nói lên tất cả, lúc còn ở thành Vong Cổ cái tên Triệu Bân này đã tự nhận mình là đồ nhi của Hồng Uyên để lừa gạt bọn họ, xoay bọn họ như chong chóng.
Lần này gặp được đồ nhi thật sự của Hồng Uyên, chẳng lẽ hai người vẫn chưa nói chuyện gì với nhau hay sao?
"Đã nói chuyện với nhau rồi".
Ánh mắt của Triệu Bân cũng có rất nhiều ngụ ý, đêm đó ở ngoài thành Vong Cổ hắn đã bị Linh Lung treo lên gốc cổ thụ thân quen đánh không ít, nhưng đây đều là chuyện cũ, không đáng để nhắc tới.
Vân Yên vẫn rất bình tĩnh, mặc dù cô ta có bối phận thấp hơn Linh Lung nhưng nhìn hai người lại càng giống như một cặp tỷ muội hơn, vừa ngồi xuống với nhau là đã nói cười không ngừng.
“Ngô Khởi, Tử Đô, Tiết Chí, Mộ Dung, Hoa Đô và Nghiêm Khang đều đã bị bắt cóc, ngươi có biết không?”, Linh Lung cười, nhìn sang Triệu Bân hỏi.
“Không muốn biết cũng khó”, Triệu Bân nhún vai.
“Theo ngươi thấy thì hung thủ là ai?”, Linh Lung lại hỏi.
"Làm sao đệ tử biết được".
“Lão tổ Ám Dạ nói rằng hung thủ có cảnh giới Huyền Dương”, Linh Lung cười nói với Triệu Bân: “Ngoài ra những người bị bắt cóc đều có một điểm chung: họ đều có thù oán với ngươi”.
“Người có thù oán với đệ tử còn ít sao”, Triệu Bân bĩu môi bình tĩnh nói nhưng trong lòng lại đang lo lắng lẩm bẩm, chẳng lẽ Linh Lung đã để ý đến điều gì sao? Hay lại là giác quan thứ sáu huyền thoại?
Linh Lung chỉ cười chứ chưa nói nhiều.
Triệu Bân cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ cặm cụi ăn uống, nhưng Lăng Phi và Xích Yên ở bên cạnh thì vẻ mặt lại tỏ ra khá mất tự nhiên vì bọn họ sợ Triệu Bân sẽ bị bại lộ. Mục Thanh Hàn thì không hiểu gì, nghĩ lại thì nàng ta cũng chỉ thấy đồ nhi của Hồng Uyên lúc nào cũng nói ra những lời kỳ quái.
Ăn xong thì Linh Lung rời đi.
Trước khi đi cô ta còn xách theo cả Triệu Bân xuống núi.
“Thô lỗ như vậy sau này sẽ khó gả đi lắm”, bắp tay bắp chân của Triệu Bân đều đã nhũn ra, hắn đã quá quen với chuyện bị người ta xách đi khắp nơi như xách một con gà, giống như đang bị Linh Lung xách đi lúc này vậy.
“Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện cho ta có thể gả đi, nếu không ta sẽ tống ngươi vào cung rồi tìm cho ngươi một công việc tốt trong cung”, Linh Lung ném Triệu Bân xuống, không xách theo Triệu Bân nữa mà liền nắm một chân của hắn lôi đi xềnh xệch, ở đây có nhiều đồ nhi đồ tôn của cô ta như vậy nhưng ngoại trừ Cơ Ngân thì e rằng không còn có ai dám giễu cợt cô ta như thế nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!