Chẳng biết tại sao hắn luôn cảm thấy trong người mình có thứ gì đó, rồi lại thấy thiếu thứ gì đó, có vẻ cực kỳ quỷ dị, hắn rất muốn tìm người hỏi thử, mỗi cần có thắc mắc hắn lại bất giác nhìn vào tâm thức.
Cái hôm bị ngất ấy, hắn có thể trông thấy Nguyệt Thần trong tiềm thức, còn cố thủ tâm thai cho hắn, nhưng sau khi tỉnh lại thì không còn thấy bóng dáng Nguyệt Thần nữa.
“Tú Nhi có ở đó không?”, Triệu Bân sờ cằm.
Dứt lời thì nghe thấy tiếng gầm rú vang lên từ bốn phương tám hướng.
Hắn vội vàng tỉnh táo lại.
Đập vào mắt là một biển người, trong đó thì Hoàng Ảnh Vệ, Trấn Ma Ti và Ngự Lâm Quân là chói mắt nhất, một đám thú cưỡi hùng sư, hắc hổ, ngự thương ưng đều vây quanh ngọn núi này, khí thế sát phạt dày đặc.
Sau lưng bọn họ chính là Mộ Dung gia, Tiết gia, thật sự rất nể mặt hắn, có cả Ngô gia và Tử gia, trận thế rất lớn, cao thủ trong tộc kéo đến không sao đếm xuể, Triệu Bân còn trông thấy tộc Huyết Ưng và tộc Ám Dạ, nếu hắn đoán không sai, lão tổ hai tộc cũng có tới, chẳng qua là chưa xuất hiện mà thôi.
Còn lại, chính là những người đến xem cuộc vui.
“Hoàng tộc và Thiên Tông cùng hành động, nhiều cao thủ xuất hiện ở đây như thế”.
“Lần này hắn có thể chạy được nữa không?”
“Cái này thì hơi khó nói”.
Tình hình náo nhiệt thế này, phần lớn mọi người đều đến xem cuộc vui, đến rồi bèn tìm một chỗ thoải mái ngồi, có người chắp tay, hoặc là vuốt râu, tiếng than thở, tiếng chậc lưỡi và khiếp sợ vang lên liên tục, người đông như kiến, khiến núi Tiểu Hổ bị vây chật như nêm cối, hơn sáu mươi phần trăm đều là cảnh giới Địa Tạng, trong đó còn có khá nhiều cảnh giới Chuẩn Thiên ẩn nấp, với đội hình đó thì dù cảnh giới Thiên Võ đến cũng không dám đối đầu trực tiếp đâu nhỉ!
“Nở mày nở mặt thật đấy”.
Trên đỉnh núi cách đó không xa, đại trưởng lão Ma gia đang đứng đó cầm kính viễn vọng xem, càng nhìn càng thấy run sợ, chỉ cần bất cẩn một chút thôi sẽ bị đánh thành tro bụi.
Nói thẳng ra, Triệu Bân cũng hơi sợ hãi.