Bốp! Bốp!
Hai bạt tai sau đó cũng khá là vang dội.
Đang xem hăng say thì đột nhiên có một muội tử đến, lần này thì hay rồi, mỗi người một cái miệng đều bị đánh lệch hết cả, ban đầu chỉ có một cái mũi chảy máu thôi, lần này thì đối xứng cân bằng rồi.
“Tính tình Thánh Nữ nhà ngươi không được tốt lắm nhỉ!”
“Thúy Nhi thay đổi rồi, ngày xưa dịu dàng lắm”.
Hai người xuống núi vẫn còn lau máu mũi, cũng không biết là bị đánh hay là do xem quá nhiều, thậm chí còn có cảm giác, dù bị tát một cái vẫn không thể kiềm hãm những suy nghĩ bay cao bay xa của họ.
“Đây… Bị làm sao thế”, Lăng Phi thấy thế thì nhíu mày.
“Ngã”, tại sao lại gọi là những đồng đội tốt, bởi vì hợp tác cực kỳ ăn ý.
“Mặt ngươi, ngã lên mặt hắn hả!”, Lăng Phi liếc xéo, lão tử không được cao nhưng… Không có nghĩa là đầu ta bị úng nước nhé, dấu bàn tay to đùng thế, ta thấy mà.
Hai người không cho là đúng, đi tới chỗ cây cổ thụ nghiêng.
Vớ vẩn là thế, nhưng chuyện quan trọng thì vẫn phải làm.
Cái gọi là chuyện quan trọng ấy chính là đi lấy tiền chuộc của vụ bắt cóc tống tiền.
Thử nghĩ xem đứa nhỏ nhà mình mất tích, ai lại chả sốt ruột cơ chứ?
Hai người cực kỳ khéo hiểu lòng người, nên sẽ thả cho họ về nhà.
“Tên này đi”.
Ma Tử giơ tay xách Hoa Đô lên.
Triệu Bân cũng giơ tay xách Nghiêm Khang đi.
Tính ra thì bốn người họ cũng khá là có duyên, nhớ đến đêm đó ở Túy Mộng Lâu, Hoa Đô đi chơi gái, Triệu Bân trốn dưới lòng đất, Ma Tử nấp trong cây, còn Nghiêm Khang thì trốn sau núi giả, một tên có thiên nhãn trái, kẻ thì có thiên nhãn phải, kẻ khác nữa có cả cặp thiên nhãn, Hoa Đô phải chán ngán đến mức nào cơ chứ.
Ra khỏi thành, đi tới sườn núi nọ.
Trực tiếp tại hiện trường ư? Trông chờ cũng không mất công tí nào đâu.
Nhưng đáng tiếc! Trò hay đã kết thúc rồi.
“Chín ngàn vạn, đến núi Tiểu Long chuộc Hoa Đô nhà các ngươi về, quá giờ không chịu trách nhiệm”.
Sáng sớm, sắc trời vừa hừng sáng thì đã nghe thấy tiếng kêu gào, lan khắp đường to ngõ nhỏ của Đế Đô, không biết là ai hét, chỉ biết là giọng khá cao, hơn nữa… Cũng khá là khí phách.
Tất nhiên đó là phân thân của Triệu Bân, hắn lười lén lút đi gửi tin cho tộc Ám Dạ, có gửi cũng vô dụng, nơi nào cũng có thám tử nên mọi người sẽ biết rất nhanh thôi, đã thế thì cứ trực tiếp một chút, còn việc tại sao lại hét lên ở Đế Đô thì là do nơi này có sản nghiệp tộc Ám Dạ, là một tửu lâu khá lớn, cái này Triệu Bân đã thấy trong ký ức của Hoa Đô.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!