…
Gầm!
Tiếng gầm của con báo bay vẫn hết sức khí phách.
Để đến được núi Bất Tử sớm nhất có thể, Ngân Sơn lão quỷ đã dùng hơn mười lá bùa tốc hành.
"Thú cưỡi tốt".
Triệu Bân vỗ vỗ lên thân con báo bay, thật là oai phong lẫm liệt.
Thân thể lớn như thế này, một nồi chắc là nấu không hết.
…
Không biết từ khi nào mà con báo bay đã đáp xuống núi Bất Tử.
Để nghênh đón lão già cảnh giới Chuẩn Thiên mới tới, Triệu Bân phân thân ở trong thành Thiên Thu còn cố ý đẩy mê tung trận ra một góc, không được để Ngân Sơn lão quỷ vừa tiến vào núi đã hoài nghi, như vậy thì mới có thể dễ dàng thu phục lão ta.
"Ở đâu?"
Ngân Sơn lão quỷ nhìn lướt qua núi Bất Tử trước rồi mới nhìn sang Triệu Bân.
Triệu Bân dụi dụi mắt, giả vờ như đang xem xét phương hướng, sau đó mới chỉ tay sang một bên.
"Nếu như ngươi dám lừa gạt ta thì liệu hồn", Ngân Sơn lão quỷ hừ lạnh nói.
“Tiền bối, cổ họng của ta hơi khô, cho ta chút nước đi”, Triệu Bân đưa tay ra nói.
Ngân Sơn lão quỷ lười nói nhảm, tiện tay ném cho hắn một bầu rượu.
Triệu Bân tóm lấy bầu rượu, hung hăng rót xuống cổ họng.
Nốc hết nửa bầu rượu thì cổ họng của hắn mới đỡ khô khốc, tâm trạng sảng khoái hơn rất nhiều.
Sảng khoái thông giọng rồi thì còn làm gì nữa? Tất nhiên là phải tru lên rồi!
"Người đâu! Ra đón khách!"
Nói tru là tru, tiếng tru của Triệu Bân lớn đến mức vang vọng khắp núi Bất Tử và thành Thiên Thu.
Ngân Sơn lão quỷ nghe vậy thì cũng bất giác liếc nhìn Triệu Bân từ trên xuống dưới, hỏi: "Ngươi bị bệnh rồi sao?"
Triệu Bân không đáp lời lão ta, chỉ nhếch miệng nở nụ cười vui sướng làm lộ ra hai hàm răng trắng nhởn nanh ác.
Nhìn thấy nụ cười gian tà của hắn, Ngân Sơn lão quỷ liền cảm thấy một dự cảm chẳng lành.
Vèo!
Không đợi lão ta kịp ra tay thì Triệu Bân đã bốc hơi.
Không sai, hắn đã bốc hơi khiến cho Ngân Sơn lão quỷ trong chớp mắt sững sờ.
Một người trưởng thành còn sống sờ sờ bị lão ta phong ấn, thế mà nói bốc hơi liền bốc hơi!
Vèo!