Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)


 

“Làm riết rồi quen!”, Triệu Bân cũng tự giác, lấy ra một cây lang nha bổng.  

 

Lần đầu lạ lẫm, lần sau thì quen thôi mà.  

 

Đấy là việc cần có kỹ năng, bắt cóc nhiều thì đương nhiên sẽ quen tay thôi.  

 

A…  

 

Trong rừng cây rậm rạp, Ngô Khởi cầm thanh kiếm, gào thét hết sức như phát điên, hắn ta cứ hét lên một tiếng thì lại vung kiếm một lần, những cây cổ thụ bị chặt ngang, ngã hết mảng này đến mảng khác.  

 

Từ khi vào núi Bất Tử thì mẹ nó, lạc đường mất rồi!  

 

Vậy cũng chưa là gì, chuyện làm hắn ta thấy khó chịu là hắn ta đã bị lạc khỏi hoàng ảnh vệ, mới có vài giây thì đã không còn thấy ai nữa. Trên thực tế, mười mấy tên hoàng ảnh vệ đều nghe thấy tiếng động và muốn qua đó, nhưng tiếc là đi một lúc lại lạc đường, bản thân còn không lo nổi thì sao có thể đến cứu Ngô Khởi được.  

 

Không có ai đến cứu khiến Ngô Khởi có cảm giác bất an.  

 

Ở chốn rừng núi hoang vu, nếu như bị người ta giết chết thì có trời mới biết là do ai làm.  

 

Vì vậy, hắn ta chỉ có thể ra sức hét, trong lúc gọi hoàng ảnh vệ thì đồng thời cũng tạo được cảm giác mình đang tồn tại, phải tạo ra chút động tĩnh lớn. Nếu không có ai nói gì, bốn bề đều im lặng thì sẽ rất đáng sợ, thế giới xung quanh lặng yên khiến hắn ta có cảm giác lạnh buốt cả người.  

 

“Cơ Ngân, cút ra đây đi”.  

 

Ngô Khởi hét câu đó rất bá đạo.  

 

“Ngô huynh, sao lại giận dữ đến thế?”  

 

Lần này, tiếng hét của Ngô Khởi đã có hồi âm.  

 

Triệu Bân đã đến, hắn cầm lang nha bổng tiến qua.  

 

“Cơ Ngân”.  

 

Ngô Khởi hét lên, không nói nhiều lời mà cầm kiếm chém ngay.  

 

Triệu Bân hừ một tiếng lạnh lùng, hắn cũng không muốn nhiều lời, vung gậy lên.  

 

Keng!  

 

Kiếm và gậy va vào nhau, tiếng va chạm vô cùng thanh thúy  

 

Quan sát tình hình hai bên, Triệu Bân thì không sao cả nhưng Ngô Khởi thì rất thê thảm. Hắn ta bị chấn bay, văng ra xa, xương bàn tay gãy nát, máu bắn ra, khi không dùng đến cấm pháp để gia tăng sức chiến đấu thì hắn ta kém rất xa so với Triệu Bân. Trước đây, hắn ta có tu vi cảnh giới Địa Tạng mà còn đánh không lại Triệu Bân, thì nói gì đến lúc này, chỉ ở cảnh giới Huyền Dương đỉnh cao.  

 

“Giết”.  

 

Ngô Khởi giận dữ hét lên, lập tức dùng cấm thuật, khí huyết bộc phát cực độ.  

 

Nhưng, hắn ta vẫn chưa tấn công thì đã bị người phía sau lưng đập cho một gậy.  

 

“Ây dà, còn không chịu ngã à?”  

 

Người đó nói xong thì gõ thêm hai gậy nữa.  

 

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!