Trong lúc đó Triệu Bân cũng hỏi Nguyệt Thần, không biết người của Triệu gia bị trúng loại độc dược gì mà tu vi cùng cảnh giới đều mất hết, đến tận bây giờ hắn cũng không thấy người nào có thể dẫn động được chân nguyên nữa.
"Mỗi ngày lưu chuyển công pháp, nửa tháng sau thì sẽ khôi phục", Nguyệt Thần chậm rãi nói.
Triệu Bân nghe vậy thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nói đến công pháp, hắn liền lấy huyền thiên tâm pháp đưa cho mọi người.
"Công pháp cấp Thiên!", người của Triệu gia đều cả kinh.
“Mọi người cứ yên tâm tu luyện, không cần lo lắng về vấn đề tài nguyên”, Triệu Bân mỉm cười nói, thân là gia chủ Triệu gia, nhiệm vụ của hắn là dẫn dắt gia tộc phát triển thịnh vượng, hơn nữa hắn đã tìm được tài lộ cho nên tài nguyên tu luyện không phải là vấn đề đối với hắn, chỉ cần không có sự quấy nhiễu từ bên ngoài thì gia tộc của hắn chắc chắn có thể phát triển vượt bậc.
Tâm tình suốt một đêm, cuối cùng Triệu Bân cũng phải rời đi, hắn còn có rất nhiều việc phải làm.
“Trời xanh có mắt!”, nhìn theo bóng lưng của Triệu Bân rời đi, lục trưởng lão mừng đến mức bật khóc.
Sau khi lau nước mắt thì ông ta mới quay lại cười nói với mọi người: "Mọi người cũng không nên nhàn rỗi thêm nữa, mau xây nhà thôi".
"Xây nhà sao?", những người còn lại ngạc nhiên.
“Trên ngọn núi này chúng ta sẽ xây dựng lại một tòa phủ đệ của Triệu gia”, lục trưởng lão cười nói.
Nghe vậy thì mắt của ai cũng sáng lên, tất cả đều xắn tay áo, cả người tràn đầy khí thế, phủ đệ Triệu gia ở thành Vong Cổ đã thành phế tích, vậy chúng ta hãy làm một tòa phủ đệ khác ở chốn tiên cảnh này.
Bên này Triệu Bân đã đi đến chân núi.
Sau đó hắn liền gặp Ma Tử và Phượng Vũ.
"Ngươi nói muốn chỉ cho ta thấy một thứ tốt, vậy thứ đó đâu?", Ma Tử chọc chọc Triệu Bân hỏi.
"Đi theo ta", Triệu Bân cười nói, càng lúc càng đi nhanh hơn.
Ma Tử cùng Phượng Vũ cũng không nói nhiều, lần lượt đi theo sau.
Ba người dừng lại trên đỉnh của ngọn núi cao nhất.
Đi thêm một đoạn xa thì Ma Tử và Phượng Vũ mới nhìn thấy sa bàn.
Đúng như Triệu Bân đã dự đoán, ánh mắt của hai người kia lúc này đều đã sáng lên. Không phải là bọn họ chưa từng nhìn thấy sa bàn, nhưng sa bàn kỳ diệu bậc này vẫn là lần đầu tiên bọn họ mới được nhìn thấy. Từ đây bọn họ có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình bên trong núi Bất Tử: có bao nhiêu người vào, có bao nhiêu người bị kẹt lại, bọn họ đang mặc quần áo màu gì, bọn họ đang làm gì, thậm chí ngay cả nét mặt của từng người cũng đều có thể thấy được rõ ràng.
“Đây là pháp môn kỳ diệu gì vậy?”, Ma Tử gãi gãi đầu hỏi.
Hắn ta mà còn không hiểu thì cũng đừng nói tới Phượng Vũ.
"Tòa thành này có liên kết với sao Bắc Đẩu", Triệu Bân cười nói: “Nói chính xác thì có thể dựa theo hướng chiếu của sao Bắc Đẩu để nhìn trộm toàn cảnh núi Bất Tử rồi tái chiếu lên sa bàn này".
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!