Khi đến trước cổng thành Thiên Thu thì Ma Tử mới bất giác ngẩng đầu lên nhìn, tự hỏi tòa thành cổ này ở đâu ra? Hắn ta đã từng đến núi Bất Tử nhiều lần nhưng chưa từng nhìn thấy tòa thành cổ nào, là ai đã xây dựng nó, tường thành vô cùng cao, độ hùng vĩ còn có thể sánh ngang với Đế Đô! Còn bầu không khí âm trầm kỳ quái này nữa, tuy hắn ta không biết được niên đại của tòa thành cổ này nhưng chắc chắn là nó đã được xây dựng trước Đế Đô từ rất lâu. Chỉ cần nhìn thấy ba chữ thành Thiên Thu ở trên cổng thì hắn ta cũng đã cảm thấy hết sức áp lực.
“Mời vào!”, Triệu Bân đã tiến vào, không quên gọi một tiếng.
Ma Tử định thần lại, bước nhanh để theo kịp.
Vào thành... lại là một quang cảnh khác.
"Con mợ nó".
Ma Tử ngay lập tức hú lên một tiếng kinh ngạc chưa từng thấy.
"Sao, có đúng là một chỗ tốt không?", Triệu Bân mỉm cười hỏi Ma Tử?
"Nơi đây rốt cuộc là...", Ma Tử tập trung quan sát xung quanh, còn Phượng Vũ thì nhìn về phía Triệu Bân.
“Không gian đại thế giới”, Triệu Bân cười nói, không hề che dấu.
Ma Tử và Phượng Vũ nghe thấy vậy thì cả kinh, xem sắc mặt của bọn họ thì chắc chắn cũng có biết đến không gian thế giới, trong bí quyển Ma gia có nói không gian thế giới là đại thần thông, rộng lớn như thế giới mà cũng nhỏ bé như hạt bụi, chứa đựng tri thức của không gian thời gian, phàm nhân không thể nào tạo ra, cho dù là tiên nhân cao cao tại thượng nhưng nếu như không lĩnh hội đủ tri thức của không gian thời gian thì cũng không thể nào tạo ra thứ đoạt thiên tạo hóa này.
"Trước đó ta chỉ mới được nghe nói qua, không ngờ lại có thể gặp được ở đây", Ma Tử thổn thức nói.
“Không ngờ bên trong núi Bất Tử này lại có cất giấu một cái”, Phượng Vũ cũng không khỏi tặc lưỡi.
"Mê tung trận ở trong núi Bất Tử là từ tòa thành này kéo dài ra ngoài. Lúc nãy ngươi nghe không sai, đó chính xác là tiếng của Ngô Khởi, trước đó do đuổi giết ta vào trong núi cho nên mới bị nhốt ở trong mê tung trận, trong khoảng thời gian ngắn hắn ta chắc chắn không thể thoát ra được, mà dựa vào tu vi cùng nhãn giới của hắn ta thì cũng rất khó để có thể tự mình thoát ra ngoài. Bây giờ ta đã là chủ nhân của thành Thiên Thu, nếu như không được ta cho phép thì không ai có thể vào đây, ngay cả cảnh giới Thiên Võ như Hồng Uyên đến đây thì cũng phải đợi ở ngoài thành. Không gian thế giới, các người thấy rồi đó, đây chính là địa bàn của ta", Triệu Bân lấy ra bầu rượu, vừa nhấp rượu vừa giới thiệu, giống như đang mời người khác cùng thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật vậy, mà núi Bất Tử và thành Thiên Thu chính là tác phẩm nghệ thuật đó, mặc dù vẫn còn có chút thiếu sót nhưng đối với phàm nhân thì đã có thể nói là hoàn mỹ.
Ma Tử nghe xong thì âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy cổ họng khô khốc. Triệu Bân không hề gạt hắn ta, hắn thật sự có thể dẫn bọn họ đến một nơi hết sức yên bình, bên ngoài có mê tung trận, bên trong có thành Thiên Thu, có tìm khắp cả triều Long Đại Hạ thì cũng không thể tìm được một chỗ an toàn nào khác giống như chỗ này, ngay cả Đế Đô cũng không ngoại lệ.
Phượng Vũ cũng có thái độ không khác gì hắn ta.
Giờ phút này nhìn lại tiên cảnh trước mặt thì cả hai người đều không tránh khỏi đầu váng mắt hoa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!