“Cháu trai nhỏ của Đại Tế Ti hoàng tộc”, Phượng Vũ không hề che giấu, bên trong đôi mắt đẹp ánh lên một tia sáng sắc lạnh, cho dù tu vi của cô ta cao bao nhiêu thì sát khí mà cô ta bộc phát ra lúc này cũng đủ khiến cho Triệu Bân phải lạnh cả sống lưng.
"Không hổ là thánh nữ Ma gia, có thù tất báo", Triệu Bân hít sâu một hơi nói, Đại Tế Ti hoàng tộc là nhân vật dưới một người trên vạn người, như vậy cũng đủ thấy cháu trai nhỏ của Đại Tế Ti có thân phận tôn quý như thế nào, chắc chắn bên cạnh hắn ta có cao thủ nhiều như mây, người bình thường không thể nào đến gần hắn ta.
Ra khỏi thung lũng, Triệu Bân đi suốt một đoạn đường không dừng lại.
Phượng Vũ không lên tiếng, cô ta đã ngủ từ lúc nào, lặng lẽ tựa vào vai của Triệu Bân, thỉnh thoảng cô ta còn nở một nụ cười nhàn nhạt, có chút ngọt ngào và dịu dàng của người thiếu nữ đang rung động.
"Sao chỉ còn lại mình cô thế?"
Triệu Bân thầm nghĩ, không biết Ma Tử đã chạy đi đâu.
Về phần cường giả Ma gia thì phần lớn đều đã ẩn thân kín đáo, chỉ cần không bị hoàng ảnh về lục soát ra là được. Bọn họ chỉ đợi Ma Tử ra lệnh một tiếng thì sẽ nhanh chóng di chuyển đến núi Bất Tử.
Từ đây bọn họ có thể củng cố phòng tuyến.
Tiếp theo sẽ là một cuộc phản công lớn, bất kể là kẻ nào cũng sẽ không thể thoát được, cho dù là người của tộc xác chết, Huyết Y Môn, tộc Huyết Ưng, tộc Ám Dạ hay là Ma quật.
"Lão đại, tìm thấy Ma Tử rồi".
Hắn mới vừa ra khỏi núi thì đã nghe thấy có phân thân gào lớn truyền tin đến.
Trước đó Triệu Bân đã biến ra rất nhiều phân thân để xem xét xung quanh, đúng là hành động đúng đắn.
"Con mợ nó, ngươi thật sự trốn ở chỗ đó sao".
Triệu Bân đã nhìn thấy vị trí của Ma Tử thông qua phân thân, chính là địa cung bên dưới núi Thiên Táng, lúc trước người của Triệu gia đã từng trốn ở đó, vậy mà Ma Tử còn dám trốn ở đó.
“Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất”, Ma Tử mạnh mẽ nói, Triệu Bân phân thân nghe thấy hắn ta nói cho nên Triệu Bân bản thể cũng có thể nghe thấy, quân hoàng ảnh vệ và trấn ma ti đều đã lục soát nát nơi đó rồi, chẳng lẽ bọn họ còn rảnh mà quay lại hay sao?
“Mau tới đây, ta đưa ngươi đi tới chỗ tốt”, Triệu Bân cười nói.
“Được rồi”, Ma Tử ôm chặt thắt lưng của mình rồi đi theo Triệu Bân phân thân.
Triệu Bân phân thân biết được vị trí của Triệu Bân bản thể cho nên cũng rất dễ dàng tìm thấy.
Chỉ sau vài giờ thì cả hai đã gặp nhau.
Triệu Bân không sao, Phượng Vũ cũng không sao, nhưng Ma Tử thì hết sức thê thảm, hắn ta đã bị cụt một cánh tay, sắc mặt tái nhợt, trong cơ thể có rất nhiều nội thương ẩn chứa không ít sát ý đang ăn mòn căn cơ, xem ra sau khi đánh nhau với kẻ áo đen hôm qua thì hắn ta đã phải gặp thêm vài trận chiến kịch liệt nữa, cho dù là thánh tử Ma gia đỉnh đỉnh đại danh thì cũng không tránh khỏi việc bị đánh tơi tả, nếu không vì như vậy thì hắn ta cũng không phải tới địa cung bên dưới núi Thiên Táng trốn.
“Ngươi đã từng nghe nói về cánh tay Kỳ Lân chưa”, Triệu Bân cười nói.