Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Vô Thượng Luân Hồi Chi Môn - Triệu Bân (FULL)

 

"Ta đã từng vào núi Bất Tử nhưng chưa từng gặp sương mù mà!"  

 

"Lão phu lạc đường mất rồi sao?"  

 

Núi Bất Tử dưới ánh trăng không hề yên tĩnh, liên tiếp có những tiếng nói hoang mang vang lên.  

 

Theo như quan sát của hắn thì những tiếng nói đó là của những người đang đi lang thang trên những đỉnh núi, hoặc đi lang thang giữa các ngọn núi, có người giậm chân gãi đầu lẩm bẩm không thôi, cũng có người thốt ra những lời nguyền rủa, nghi hoặc và trầm mặc. Lúc trước khi núi Bất Tử bắt đầu rung chuyển thì bọn họ đã bước vào để kiểm tra, nhưng khi vừa bước vào ngọn núi thì bọn họ lại giống như bước vào một màn sương mù không lối thoát, đi vòng quanh cả đêm cũng không thể nào thoát ra được, ngoài việc tức giận mắng chửi liên hồi thì bọn họ cũng không còn có thể làm được điều gì khác.  

 

"Đúng là đoạt thiên tạo hóa".  

 

Ở thành Thiên Thu, Triệu Bân đang cầm một chiếc kính lúp nhìn chăm chú vào sa bàn. Những người bị mắc kẹt trong núi Bất Tử đi vòng vòng cả đêm thì hắn cũng ngồi nghiên cứu gần như cả đêm. Với sự hiểu biết hiện tại thì hắn thực sự không thể lý giải được chuyện này. Chuyện này không có liên quan gì đến thiên phú, đây chính là quy tắc hạn chế, nếu như con người không đạt đến một trình độ nhất định thì chắc chắn sẽ không thể tìm ra con đường nào để lĩnh ngộ những chuyện thần tiên này.  

 

“Tú Nhi, có cách nào để thả bọn họ ra ngoài không?”, Triệu Bân hỏi.  

 

Hắn đang nói đến những người bị mắc kẹt trong núi Bất Tử.  

 

Không thể cứ để một đống người đi vòng vòng trong núi như thế được, nếu như có một hai người trong số này tìm ra được thành Thiên Thu thì hắn chắc chắn sẽ gặp rất nhiều rắc rối, hắn không muốn thiên hạ biết được bên trong dãy núi này có ẩn giấu một tòa thành.  

 

"Đẩy mê tung trận ra một góc, thấy đường ra rồi thì bọn họ sẽ tự đi ra ngoài thôi", Nguyệt Thần chậm rãi nói.  

 

“Vấn đề là ta không biết cách”, Triệu Bân ho khan một tiếng nói, đây chính là tiên trận, hắn đã nghiên cứu gần như cả đêm cũng không nghĩ ra cách nào, cũng bởi vì đạo hạnh của hắn vẫn còn quá nông cạn cho nên không biết phải sử dụng thứ này như thế nào.  

 

Nguyệt Thần phất tay biến ra một luồng ánh sáng màu vàng kim kết lại thành những ký tự vàng.  

 

Đó là pháp môn điều khiển mê tung trận, cô ta là thần cho nên chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể hiểu được Tiên trận hình thành ở đâu, cách thay đổi như thế nào. Pháp môn này rất đơn giản, Triệu Bân chắc chắn có thể lĩnh hội được, bởi vì năng lực lĩnh hội của hắn rất khủng khiếp. Hơn nữa, tên nhóc này chính là chủ nhân của thành Thiên Thu, giao lại chuyện này cho hắn làm thì cô ta cũng đỡ gánh nặng.  

 

Triệu Bân nhìn không chớp mắt, lĩnh hội pháp môn vào trong thần thức sau đó tĩnh tâm tìm hiểu.  

 

Mắt của hắn càng lúc càng sáng lên như được thần minh chỉ điểm, trong nháy mắt đã thông suốt hơn rất nhiều.  

 

Một lúc lâu sau thì hắn mới nhúc nhích, dùng thiên lôi biến thành một cây côn mảnh, vừa niệm chú vừa gõ gõ cây côn lên sa bàn.  

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!