“Ta hiểu rồi!”, Triệu Bân vẫn chưa đặt chân xuống đất thì đã nghe tiếng Nguyệt Thần thốt lên.
Giọng nói đó khiến đầu óc Triệu Bân cứ ong ong lên.
Vì đầu óc ong ong lên nên hắn bước không vững, khụy xuống đất, quỳ một cái bịch.
“Cái tên nhóc này, sao vừa vào cửa đã hành lễ lớn thế kia?”
Lão đạo Âu Dương vội vã tiến về trước và còn nhét cho Triệu Bân một tấm ngân phiếu.
Theo cách nói của Thiên Tông thì đấy là tiền lì xì.
“Cô bị điên à?”
Mặt Triệu Bân lại tối sầm, hắn đang mắng Nguyệt Thần: lo mà sửa mặt trăng của cô đi, hét cái gì mà hét.
“Thì ra là vậy!”
“Thì ra là vậy!”
Nguyệt Thần không để tâm đến hắn, cô ta đang nâng mặt trăng đã bị hỏng hết một nửa và lẩm bẩm.
Cô ta đã nghĩ thông một chuyện.
Lời chúc phúc chín kiếp và lời chúc phúc của thần liên kết với nhau, lời chúc của thần còn có trước cả cửu thế, nói trắng ra, là lời chúc cửu thế đã đánh thức lời chúc của thần, quả nhiên vị thần đó là một vị thần có “cơ” to.
“Sao lại không mang giày thế kia”.
“Mát!”
Lão đạo Âu Dương hỏi, câu trả lời của Triệu Bân vẫn sảng khoái như vậy.
Sau khi nói với nhau vài câu thì lão đạo Âu Dương liền kéo Triệu Bân xuống địa cung.
Không lâu sau, Hoàng Hiết chạy vào, không nhìn thấy hai người họ đâu thì vẻ mặt trở nên cực kỳ khó coi, đệ tử chân truyền như hắn ta mà cũng chưa từng được đặt chân xuống địa cung của sư phụ, đến giờ hắn ta vẫn chưa biết bên trong đó có thứ gì.
Vậy mà giờ một người ngoài lại có thể vào đến hai lần, đúng là bực mình mà!
“Ngươi hãy đợi đấy!”, Hoàng Hiết nghiến răng nghiến lợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!