“Là do sư phụ ta nấu đấy!”
Triệu Bân thấy ánh mắt của Vân Yên không ổn thì chọt nhẹ Tô Vũ.
Hắn vừa dứt lời thì đối phương đã không bưng vững bát cơm nữa, hắn ta tưởng đâu là do Triệu Bân nấu nên mới nói như thế, hiểu nhầm to rồi! Đã nói rồi mà, đang yên đang lành, tự dưng lại có gió lạnh từ đâu lùa vào.
“Chà, đang ăn cơm sao?”
Giờ mà vẫn còn có khách đến, đấy là lão đạo áo tím, là khách không mời mà đến.
Bọn Tô Vũ đều nhận ra lão ta nhưng Triệu Bân thì mới gặp lần đầu, hắn có thể ngửi thấy hơi thở lôi điện rất bá đạo. Nếu như hắn đoán không sai thì đây chắc là luyện đan sư của Thiên Tông, không biết tên húy là gì nhưng người ta đều gọi lão ta là lão đạo Âu Dương.
“Âu Dương sư huynh, sao lại có thời gian đến đây thế này?”, Vân Yên mỉm cười và nói.
“Đến chơi thôi!”
Lão đạo Âu Dương khoanh tay, cười nói. Lão ta không thèm nhìn Tô Vũ, cũng không thèm nhìn nhóc mập Tử Viêm, chỉ nói một câu với Vân Yên rồi bước đến bên cạnh Triệu Bân, nhìn ngang nhìn dọc đánh giá hắn với ánh mắt rất kỳ lạ.
Sao thằng nhóc này lại ăn được thế nhỉ?
Đương nhiên, lão ta không phải đến để xem Triệu Bân ăn cơm mà là đến để xem thiên lôi, cũng không biết là ông ta đã nghe ai nói vụ này. Nhưng nghe ai nói thì cũng không quan trọng, điều quan trọng là không ngờ cái tên Cơ Ngân này lại có thiên lôi, hơn nữa còn là thiên lôi cực kỳ bá đạo, vì vậy nên lão ta cho rằng hắn sẽ là một hạt giống tốt.
Triệu Bân bị nhìn chằm chằm như thế thì thấy không tự nhiên, hắn đã đoán ra được mục đích lão đạo đến đây.
“Sư huynh đã dùng bữa chưa?”, Vân Yên mỉm cười và nhẹ nhàng nói.
“Muội nói như vậy làm ta cũng thấy hơi đói!”, lão đạo Âu Dương cũng tự giác ngồi xuống, lão ta cũng tự động đem theo bát đũa, vừa gắp thức ăn vừa không quên nhìn Triệu Bân.
Lão ta cũng là một người lắm lời.
Những lời mà Tô Vũ vừa nói lúc nãy bị lão ta cũng lặp lại một lượt nữa, lão ta không chỉ là luyện đan sư mà còn là chuyên gia ẩm thực cơ đấy, đánh giá món nào món nấy cũng rất chuyên nghiệp, người ta có khen có chê còn lão ta thì chỉ toàn chê không thôi.
Thế là không khí lại trở nên ảm đạm thêm chút nữa.
Sắc mặt của Vân Yên thật sự không sao tốt lên được, hiếm khi cô ta mới xuống bếp, khó ăn đến vậy sao?
“Là do sư thúc Vân Yên nấu đấy!”, Tô Vũ nhỏ tiếng nói.
Hắn ta vừa dứt lời thì không khí liền trở nên sượng sùng, lão đạo Âu Dương chỉ biết cười gượng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!