"Đúng là nực cười!"
Tia tàn độc lóe lên trong mắt, Lâm Như Hổ lạnh lùng trả lời: "Cỏ Linh Quang rơi xuống đất thì là vật vô chủ rồi, ta nhặt nó, cho vào túi là đương nhiên, chẳng lẽ trên cỏ Linh Quang này có viết tên Tô Khiêm nhà ngươi à?"
Keng!
Tô Ân Minh vừa muốn quát Lâm Như Hổ thì tiếng thiết kiếm vào vỏ truyền đến.
Hai người lập tức hướng mắt về phía Tô Khiêm, lại thấy hắn thu kiếm, tiếp tục đi vào thung lũng và nói như chưa có chuyện gì xảy ra: "Ân Minh sư huynh, mục tiêu của chúng ta không phải cỏ Linh Quang, đi thôi".
"Nhưng mà..."
Tô Ân Minh còn muốn nói thêm nhưng nghĩ đến thực lực của Lâm Như Hổ, đành im lặng. Dù sao nơi này không phải chỉ có một gốc linh tài, lúc này mà làm căng với gã thì chẳng ai được lợi cả.
Thấy Tô Khiêm lẫn Tô Ân Minh đều bỏ ý định giành linh tài với mình, Lâm Như Hổ lộ vẻ đắc ý: "Đúng là thứ hèn nhát mà, chẳng dũng cảm tí nào cả, đệ tử nhà họ Tô cũng chỉ có thế”.
Ba người tiếp tục đi. Nơi này là một hẻm núi hẹp như được tạo ra từ một ngọn núi lớn bị một chiếc rìu khổng lồ bổ làm đôi, hai bên đều bị bịt kín, không có lối ra làm người ta hãi sợ.
Hẻm núi có hình hồ lô với những hòn đá hình thủ kì lạ mọc lởm chởm, cây cối tạp nham, thật sự khó lòng tưởng tượng nơi này sẽ có linh tài và hung thú gì. Ba người thận trọng đi về phía trước, đường đi rất thuận lợi.
Bỗng nhiên!
Một gốc linh tài màu xanh trên một chiếc bục đá nhô ra ở phía trên cách đó hai trượng thu hút sự chú ý của Lâm Như Hổ, gã liếc mắt nhìn Tô Khiêm và Tô Ân Minh vẫn đang cất bước, đắc ý thầm nghĩ: "Hai tên ngu ngốc này, linh tài mọc ở phía trên mà không biết, ngu quá là ngu".
Lâm Như Hổ hít thở nhẹ nhàng, nhảy lên phía trước toan tóm lấy linh tài.
Vào lúc này, một con mãng xà kì lạ với chiều ngang to như một cái thùng nước, da xù xì như nham thạch thình lình tấn công gã. Lâm Như Hổ không lường trước gốc linh tài này được hung thú bảo vệ, trong giây phút nước sôi lửa bỏng, gã không dám ngắt linh tài nữa, rút trường đao bên hông ra chém mãng xà.
Tiếng keng vang lên, phần chóp cứng như đá của đuôi mãng xà ngăn chặn Lâm Như Hổ rồi hất văng gã ra ngoài.
Con mãng xà vẫn không buông tha, sau khi hất văng Lâm Như Hổ còn thừa thế xông lên, gã hốt hoảng thi triển tuyệt kỹ đối phó với nó.
Lâm Như Hổ biết con mãng xà này, đây là một hung thú tên Nham Thạch Mãng, tính tình tương đối dễ bảo trong số các hung thú nhưng chỉ cần chọc giận nó là nó sẽ giết chết đối thủ một cách bạo tàn.
Bởi vậy Lâm Như Hổ không dám lơ là, hung thú cảnh giới Luyện Phách không dễ đối phó chút nào.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Tô Khiêm quay đầu nhếch môi cười, mũi chân chạm đất nhảy lên bục đá cao hai trượng rồi giật lấy linh tài màu xanh rực rỡ, sau đó hắn im lặng nhìn Lâm Như Hổ vật lộn với Nham Thạch Mãng.
Tô Ân Minh nhớ lại cảnh Lâm Như Hổ cướp linh tài của Tô Khiêm nên cũng bỏ ý định giúp đỡ, cùng Tô Khiêm đứng nhìn Lâm Như Hổ chật vật.
Trong lúc đánh nhau với Nham Thạch Mãng, Lâm Như Hổ chú ý đến bên Tô Khiêm.
Khi nhìn thấy nụ cười của hắn, gã biết ngay mình bị lừa, nhất định Tô Khiêm biết linh tài được yêu thú bảo vệ nên cố ý khiến gã thu hút sự chú ý của hung thú, còn mình thì ngư ông đắc lợi.
"Cút đi!"
Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Lâm Như Hổ giận dữ đến nỗi không biết trút cơn bực tức vào đâu, chém đại đao xuống thật mạnh. Một luồng linh lực bắn ra ngoài, hóa thành lưỡi đao hình trăng khuyết chém về phía Nham Thạch Mãng.
Nham Thạch Mãng đã phát triển trí tuệ, thấy thế công mạnh mẽ của gã bèn dùng đuôi ngăn cản. Một tiếng động lớn vang lên, chóp đuôi nó bị Lâm Như Hổ một đao chặt đứt, phun máu tung tóe.
Con mãng xà lè lưỡi, đồng tử thẳng đứng lóe lên sự hung tàn. Ngay thời điểm Lâm Như Hổ tưởng nó sẽ nhào lên, Nham Thạch Mãng lại chui vào bụi cây um tùm và nhanh chóng chạy đi xa. Nó chạy trốn vì thấy tình thế bất ổn.
"Con hung thú này thông minh thật”, Tô Ân Minh cảm thán, quả nhiên nói rắn thông minh không sai chút nào.
“Tên rác rưởi kia, đưa linh tài đây!”
Đôi mắt Lâm Như Hổ đầy phẫn nộ, Tô Khiêm dám làm ra chuyện như thế, sao gã không tức giận được? Đã thế Nham Thạch Mãng cũng bỏ trốn mất, thế là mất thú hạch luôn rồi, điều này chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Thế nhưng Tô Khiêm bỗng phá lên cười, hắn giễu cợt Lâm Như Hổ đang trong giận dữ kia: “Buồn cười quá đi mất, gốc linh tài này mọc trên bục đá, là vật vô chủ, ta nhặt nó cho vào túi là lẽ đương nhiên, chẳng lẽ trên gốc linh tài này viết tên Lâm Như Hổ nhà ngươi à?”
Tô Khiêm lặp lại câu Lâm Như Hổ vừa nói với mình khiến gã tức đến nỗi nghiến răng ken két, giờ thì gã đã có thể chắc chắn Tô Khiêm đang trả thù mình rồi.