Trong nháy mắt.
Diễn Võ Trương vốn im lặng bỗng vang lên âm thanh xé gió sắc nhọn. Ba đường kiếm ảnh từ thanh kiếm của Tô Khiêm tạo thành ba đường thẳng song song lao ra và tạo thành ba vệt kiếm trên tấm bia của trụ gỗ.
“Rầm!”
Nhìn thấy một đệ tử ngoại môn có thể thi triển được một đường kiếm kỹ thuật cao siêu như vậy khiến cho những đệ tử khác không khỏi bàng hoàng.
Chuyện Tô Khiêm đánh bại Tô Lâm Xuyên thì không ai là không biết, kể cả là đệ tử ngoại môn hay thậm chí là đệ tử nội môn của nhà họ Tô. Suy cho cùng một kẻ bỏ đi có thể tạo ra một chuyện phi thường như vậy đã gây ra không ít sự chú ý rồi.
Nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Khiêm ăn may. Giống như Tô Dũng, tất cả đều cho rằng Tô Khiêm chẳng khác gì mèo mù vớ cá rán. Toàn bộ là do may mắn mà thôi.
Thế nhưng hôm nay, Tô Khiêm đã dùng hành động để chứng minh, hắn là người có thể xuất ra ba đường kiếm ảnh một lúc. Nếu người như vậy vẫn còn là đổ bỏ đi thì những kẻ chẳng tạo ra nổi đường kiếm ảnh nào là cái gì? Lẽ nào còn không bằng cả đồ bỏ đi?
Không ít đệ tử ngoại môn phải cười khổ. Không ngờ rằng một thứ bỏ đi lại tiến bộ với tốc đột thần kỳ như thế. Điều đó khiến họ nảy sinh lòng đố kỵ.
Lần này, Tô Dũng cảm giác da mặt nóng ran, dù những người khác không nhìn gã nhưng những gì bản thân gã vừa nói ra thì chẳng khác gì một cú bạt tai giáng thẳng xuống mặt Tô Dũng. Quá đau!
“Không được, nếu cứ tiếp tục thì ta sẽ bị đồng môn cười nhạo mất!”
Tô Dũng đột nhiên nghĩ ra một kế khiến gã không bị mất mặt mà còn có thể khiến Tô Khiêm phải chịu tội vì đắc tội với gã. Đúng là một công đôi việc.
“Thật nực cười!”
Tô Dũng lên giọng: “Một tên trộm mà cũng dám tới Diễn Võ Trường ra oai, đúng là buồn cười chết đi được”
Tô Khiêm bị đánh thức bởi tông giọng cao vút kia bèn đanh mặt, đứng thẳng người lên và chuyển hướng mắt qua nhìn chăm chăm vào Tô Dũng đang cười điên cuồng.
Chỉ có điều, Tô Khiêm nhìn vậy xong quay người đi về phía trụ gỗ chứ căn bản không buồn quan tâm.
Tô Khiêm hồi tưởng lại cảm giác vừa ra tay. Vừa rồi hắn không hề dùng hết sức khi thi triển chiêu thứ nhất. Suy cho cùng hắn không ngốc tới mức bộc lộ ra toàn bộ thực lực của mình.
“Chiêu thứ nhất nếu như thi triển toàn bộ sức lực thì có lẽ có thể đạt tới một nhát tạo ra năm đường kiếm ảnh”.
Nghĩ tới những kẻ địch uy hiếp mình thì hắn đã không còn sợ nữa. Đối với Tô Thiên Lôi và Tô Ngọc Ngưng thì trong cuộc tỷ thí giữa các gia tộc, hắn nhất định sẽ khiến bọn họ phải hối hận.
Tô Dũng đứng bên cạnh thấy Tô Khiêm làm lơ hắn ta trước mặt đám đông thì lập tức nổi giận đùng đùng bèn đi về phía Tô Khiêm.
“Tô Khiêm!”
Rắc rối tìm tới nhưng Tô Khiếm vẫn bình tĩnh quay người lại và nói với vẻ thản nhiên: “Có chuyện gì?”
Tô Dũng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tô Khiêm thì bỗng chột dạ, thầm nghĩ: “Lẽ nào ta lại sợ một kẻ bỏ đi sao? Không thể nào, nhất định là hắn phô trương thanh thế mà thôi”.
Tô Dũng ưỡn ngực, nói lớn: “Không ngờ võ thuật mà ngươi học lén lại dám diễu võ giương oai ở đây. Thật đúng là khiến người ta thấy khó hiểu. Giờ giao lại chiêu võ học vừa thi triển, ta sẽ tha cho ngươi, nếu không ta sẽ áp tải ngươi tới Hình Pháp Đường, để gia tộc xử lý ngươi”.
Tô Dũng có thể thi triển được hai đường kiếm ảnh là đều dựa vào một loại võ học. Nhìn thấy Tô Khiêm có thể thi triển tới ba đường thì gã cho rằng chắc chắn Tô Khiếm có được một loại võ học lợi hại hơn nên nảy sinh lòng tham.
Nghe Tô Dũng nói vậy, Tô Khiêm chỉ thầm cười lạnh. Nhìn thấy vẻ tham lam trong ánh mắt của Tô Dũng là Tô Khiêm đã đủ hiểu.
Đám đông tập trung lại hóng hớt. Ai lại nỡ bỏ qua chứ!
Tô Khiêm không muốn lãng phí thời gian với Tô Dũng. Hắn thấy Tô Dũng còn không bằng cả Tô Lâm Xuyên. Bởi vì Tô Dũng nổi tiếng là một kẻ ỷ mạnh hiếp yếu nên có lẽ gã cũng coi Tô Khiêm là kẻ yếu.
“Cút!”
Tiếng nói vang lên, đám đông cảm nhận được sự bá đạo của Tô Khiêm nên thấy kinh sợ.
“Xem ra Tô Khiêm thật sự thay đổi rồi, nếu không sao dám nói như vậy với Tô Dũng chứ”, đám đông xôn xao bàn tán.
Tô Dũng tái mặt. Phản ứng của Tô Khiêm nằm ngoài dự đoán của gã. Thật không ngờ Tô Khiêm lại ương ngạnh đến như vậy. Xem ra hắn có chút bản lĩnh. Nghĩ tới ba đường kiếm ảnh vừa rồi Tô Khiêm thi triển còn nhiều hơn hắn một đường thì Tô Dũng cảm thấy không có gì chắn chắn cho lắm.
“Chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, một giọng nói vọng tới.
Đám đông nhường đường. Ba thanh niên mặc trang phục đệ tử ngoại môn của nhà họ Tô bước tới. Người thanh niên ở giữa mơ hồ toát ra khí tức linh lực từ cơ thể khiến cho đám đông cảm thấy sợ hãi bèn đồng loạt né ra.
“Không ngờ Tô Ân Minh cũng có ở đây, lần này thì Tô Khiêm xui rồi”.
Tô Ân Minh sao?
Nghe thấy vậy Tô Khiêm khẽ khựng người.
Tô Ân Minh xếp vị trí thứ ba trong các đệ tử ngoại môn, là một kẻ học võ điên cuồng, bình thường y đều ở sau núi luyện tập, rất ít khi xuất hiện trong gia tộc.
Tô Dũng nhìn thấy Tô Ân Minh đi tới thì lập tức biến thành mặt chó, ngoe nguẩy chạy về phía Tô Ân Minh, hơn nữa còn lên tiếng: “Ân Minh sư huynh, cuối cùng huynh cũng tới rồi. Tên nhóc Tô Khiêm đã ăn trộm võ kỹ của Các Võ Học, mong huynh chủ trì công bằng, lấy lại võ kỹ và đưa hắn tới Hình Phạt Đường để chịu phạt”.
“Có chuyện này sao?”
Tô Ân Minh nhìn Tô Khiêm với vẻ nghi ngờ.
Tô Khiêm không hề lên tiếng. Cái gọi là trăm miệng cũng không thể bào chữa cũng giống như trường hợp này, càng giảng thích thì sẽ càng bôi nhọ chính mình.
“Tô Khiêm, ta ra lệnh, lập tức giao ra mật tịch võ học, nếu không hôm nay ngươi đừng học thoát thân!”
Tô Dũng nhảy lên võ đài, nhìn xuống Tô Khiêm với vẻ đắc ý.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!