Muốn phản ứng, ngươi nói hồi lâu, hắn không thèm thả một cái rắm. Không biết còn tưởng rằng Trần Trường An mới là tổ tông Cổ gia.
"Thằng nhóc nhà ngươi, thật đúng là to gan".
"Có bao nhiêu bậc cha chú ở đây, ngươi vẫn còn nhởn nhơ vênh váo nằm đấy?"
"Ngươi có biết quy củ không?"
"Đứng lên cho ta".
Bản thân Dạ Lưu Vân là một người có tính tình nóng nảy, nhất là không nhìn được có người khác tỉnh tướng ở trước mặt mình.
Đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến ông ta và Niếp Bằng Cử ồn ào túi bụi bao năm, Niếp Bằng Cử rất thích tinh tướng!
Nhưng Niếp Bằng Cử có thực lực, Trần Trường An ngươi thì có thực lực gì?
Chẳng qua là một đứa nhỏ tuổi, còn chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất.
Ngươi giả bộ làm đại lão gì ở nơi này?
"Chó sủa bậy chui từ lỗ nào ra vậy?"
"Đại Hoàng, họ hàng nhà ngươi à?", Trần Trường An ngoáy tai, hơi không kiên nhẫn hỏi.
"Ngươi người này, nói chuyện thật khó nghe, nhà ta không có họ hàng là chớ”.
"Ngươi đang nhục nhã ta".
Trần Trường An và Đại Hoàng kẻ xướng người hoạ, chọc tức đến mức khiến mấy người Niếp Bằng Cử đỏ bừng cả mặt.
Thăng này dám măng bọn họ là chó?
Đã bao nhiêu năm rồi, toàn bộ Thái Huyền Giới, ngoại trừ đám người bối phận cao kia ra, ai dám nói chuyện với bọn họ như thế?
Huống hồ còn bị chửi là chó?
Vậy khác gì mắng toàn bộ Niếp gia và Dạ gia?
"Được, được lắm!"
“Quả nhiên đủ ngông cuồng!"
"Chẳng qua, ngươi có tư cách gì mà ngông cuồng ở chỗ này?”
"Ngươi thật sự cho rằng, ngươi được lão tổ Cổ gia nhìn trúng, là có thể coi trời bằng vung hay sao?”
“Trần Trường An, ngươi có biết chúng ta là ai không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!