Đời trước?
Kẻ thù đời trước sao?
"Thế nên đây chính là lý do Trần huynh bảo ta tới phải không?”
"Hắn muốn để ta tận mắt nhìn thấy người đã từng giết ta rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục?", Ngô Danh Đao hỏi.
"Đúng vậy".
Ánh mắt Ngô Danh Đao tràn đầy xúc động, hắn ta nhìn Trần Trường An trong hoàng thành.
Trần Trường An nhìn Ân Thiên Tử, cười nhạt: "Thế nào, lễ vật ta tặng ngươi, ngươi có hài lòng không?"
"Tất cả chuyện này đều do người làm sao?" "Là vì Ngô Danh Đao sao?"
"Đúng vậy."
"Được, ngươi đủ tàn nhẫn."
"Nhưng ngươi tưởng rằng chuyện này có thể khiến ta đau lòng, khổ sở, thậm chí là tự trách bản thân mình sao?”
“Trần Trường An, ngươi nghĩ sai rồi”. "Dù cho người Ân gia có chết hết thì đã sao?" "Chỉ cần ta còn sống thì Ân gia vẫn còn!", Ân Thiên Tử lạnh lùng cười.
Thấy điệu bộ này của Ân Thiên Tử, Ân Thiên Chính nở một nụ cười mỉa mai, ngươi còn sống? Ngươi còn muốn sống sao?
Ngươi thật lợi hại, ngươi đúng thật là lợi hại, Đại Đế ngay trước mặt, ngươi còn dám nói mình còn có thể sống, ngươi thật sự kiêu ngạo hết thuốc chữa!
"Vẻ mặt của ngươi là sao?" "Ai cho phép ngươi nhìn ta như vậy?”
Nụ cười mỉa mai của Ân Thiên Chính khiến Ân Thiên Tử vô cùng khó chịu, dựa vào đâu?
Dựa vào đâu mà bây giờ tên phế vật này cũng có thể mỉa mai mình? Gã là cái thá gì?
"Ân Thiên Tử, ngươi đúng là một tên ngốc!" "“Ngu hết thuốc chữa!"
"Ngươi đã đắc tội ai ngươi cũng không biết, người ngươi đắc tội có thực lực thế nào ngươi cũng không biết".
"Ngươi đang giả điên à?"
"Người ta là Đại Đế, Đại Đế là cái gì ngươi có biết không?”