Đi rồi?
Cứ thế đi rồi?
Nguồn trợ giúp lớn nhất của Ân gia vậy mà lặng lẽ không một tiếng động đi mất rồi?
Thậm chí trước khi đi còn để lại một cái liếc mắt khinh thường khiến người †a không thể quên?
Phong Vô Lượng hoàn toàn lười đáp lại đám người Ân gia, sau khi khinh thường liếc nhóm người này một cái lập tức biến mất vô thanh vô tức.
Sự rời đi của Phong Vô Lượng đại biểu điều gì, trong lòng mọi người đã có đáp án.
Nhưng bọn họ không cam lòng!
Cho dù chết cũng nên để bọn họ chết được rõ ràng đúng không? “Trần Trường An!”
“Ta là Ân Thiên Chính, Ân gia”.
“Nếu như ta không hồ đồ nhớ lầm mà nói, giữa ngươi và Ân gia ta hình như không có thù oán”.
“Nhưng vì sao ngươi phải làm thế?”
“Rốt cuộc là bởi vì cái gì khiến ngươi hận Ân gia ta như vậy?”
Ân Thiên Chính, ca ca ruột của Ân Thiên Tử, tuy tu vi thiên phú không bằng Ân Thiên Tử nhưng dù sao cũng đột phá Bất Tử Cảnh tầng thứ chín, ở Ân gia
cũng coi như tồn tại cấp bậc lão tổ.
Ân Thiên Tử không ở, người có bối phận cao nhất, có quyền lên tiếng nhất Ân gia là gã.
Không có thù oán?
Trần Trường An nhìn về phía Ân Thiên Chính cười khẩy một tiếng, nói: “Thế hả? Mới có mấy trăm năm thôi, các ngươi đã quên năm đó xảy ra chuyện gì sao?”
Mấy trăm năm?
Mấy trăm năm trước xảy ra chuyện gì?
Đám người Ân gia đều mang vẻ mặt nghỉ hoặc. Nhưng cẩn thận suy ngẫm, tất cả mọi người đã nhớ lại chuyện xảy ra mấy trăm năm trước.
Ngô Danh Đao?
Ân Thiên Tử tự mình hạ lệnh đánh chết thiên tài Ngô gia, Ngô Danh Đao!
Nhưng dù muốn báo thù thì cũng nên là người Ngô gia tới chứ?
Việc này liên quan gì tới Trần Trường An?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!