Có điều, như vậy cũng tốt, để Cổ Phượng Dao biết, không phải với thân phận Cổ gia liền sẽ khiến tất cả mọi người hỏi han ân cần nàng ta.
Người ấy mài! Không thể không đề cao bản thân, nhưng cũng không thể quá đề cao bản thân.
Nắm giữ đúng mực ở mức nào, còn phải để chính nàng ta trải nghiệm, suy ngẫm.
"Chẳng qua, mặc dù bọn họ không phản ứng ta, nhưng bọn họ không nói chuyện sau lưng ta".
"Ta cảm thấy hình như Trần Trường An đang chờ người nào đớ'. Hả?
Chờ người?
Chẳng lẽ hắn đang chờ giúp đỡ của mình đến?
“Thì ra là thế”.
"Có lẽ người Trần Trường An đang chờ chính là người chân chính ra tay tạo thành khủng hoảng của hoàng triều Phụng Thiên".
Hả? Người chân chính ra tay?
"Tam trưởng lão, ý của ngươi là, sau lưng Trần Trường An còn có người giúp đỡ.
"Khó trách, ta cảm thấy với tu vi của hắn ta, sao có thể có được sức chiến đấu nghịch thiên như vậy".
"Ta hiểu rồi, khó trách hắn không ra tay, bởi vì người hắn chờ không tới mà hắn lại tự mình ra tay, hoàn toàn không hề có phần thắng”.
Hai mắt Cổ Phượng Dao sáng lên, nỗi nghi hoặc mấy ngày này khiến nàng ta bối rối suốt cuối cùng cũng có một đáp án.
"Nhưng Trần Trường An quả thực rất thần bí”.
"Có điều, bây giờ, ta tò mò người sau lưng hắn là ai hơn”. "Có lẽ chẳng mấy chốc sẽ biết".
Đế Đô, cửa thành đông.
"Thật là kỳ quặc, đầu năm nay sao còn có người dẫn theo một con chó vàng ra ngoài?"
"Có gì kỳ quặc đầu, hứng thú của người ta thôi”.
"Nhưng mà... Tại sao chó lại đi đằng trước, người đi sau cùng?”
"Này... Có thể là... Mẹ nó ta cũng không biết".
Cảnh tượng một con chó dẫn đầu, người đi theo sau nó quả thực hấp dẫn không ít sự chú ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!