Khoáng nhị đại?
Đây là cái gì với cái gì?
Trần Trường An không thèm để ý đến Cổ Phượng Dao, cô nàng này thoạt nhìn rất lạnh nhạt, sao lại là người lắm lời thế?
"Một trắm mười vạn!" Đúng lúc này, Ân Công Vũ cắn răng tăng giá. "Một trắm mười vạn?”
"Xem ra nội tình hoàng triều Phụng Thiên này cũng chỉ thường thường thôi, thật quá không phóng khoáng đi?"
"Một trăm năm mươi vạn!"
Ầm!
Trần Trường An lần nữa ra giá, làm cho tất cả mọi người đều khiếp sợ, một trăm năm mươi vạn? Cũng quá có tiền rồi đi?
Không lẽ trong nhà người này đẻ ra linh thạch cực phẩm? Phá của như vậy? Không hề đau lòng?
"Bệ hạ, không thể ra giá nữa. Tăng giá nữa, e rằng chúng ta cũng phải đổi bán một vài bảo bối của hoàng thất".
"Hẳn ngài cũng biết, nếu tự tiện làm chủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng". "Quyền hạn của ngài không đủ', tùy tùng vội vàng khuyên bảo.
"Cần ngươi lắm miệng à, chẳng lẽ ta không rõ ràng sao?"
"Nhưng nhìn hôm nay hoàng triều Phụng Thiên đã đến tình trạng gì rồi?”
"Cho dù hôm hay lão tổ Ân Thiên Tử ở chỗ này, nhất định sẽ đồng ý ta làm như vậy".
"Chẳng qua là táng gia bại sản, nếu có thể đổi bình an của hoàng thất, hết thảy đều đáng giá".
"Một trăm sáu mươi vạn!" "Hai trăm vạn!"
Ân Công Vũ vừa tăng giá, Trân Trường An không hề do dự, trực tiếp ra giá, khiến Ân Công Vũ suýt chút nữa mất kiểm soát.
"Mẹ nó, sao hắn ta lại có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy?” "Hai trăm... Hai trắm mười vạn!" "Hai trăm năm mươi vạn!"
"Không có nhiều linh thạch cực phẩm như vậy thì đừng có đóng giả con nhà giàu!"
Sau khi Trần Trường An tăng giá còn không nhịn được mà giễu cợt một câu. "Bệ hạ, đã đến giới hạn!"
"Thật sự đã đến giới hạn!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!