Mãi tới khi Trần Trường An đã đi vào trong phòng riêng rồi, mọi người mới hoàn hồn.
Người nào người nấy bốn mắt nhìn nhau, ai nấy đều hoài nghi phải chăng người kể chuyện vừa rồi chỉ đang nói khoác?
“Mẹ kiếp, không phải ngươi kể là Trần Trường An đánh thế tử Trấn Bắc Vương bị thương hay sao? Sau đó hắn còn chạy tới phủ Trấn Bắc Vương nữa cơ mà? Sao
hắn lại xuất hiện ở đây?”
“Ta biết ngay là ngươi nói hươu nói vượn mà, không ngờ ngươi lại dám lừa ăn, lừa uống ở chỗ bọn tal”
“Mẹ kiếp, ông đây không mời ngươi bữa này nữa!” “Các ngươi... Các ngươi nói bậy, ta không nói điêu, chuyện này đâu phải chỉ mình ta nhìn thấy, nếu không tin thì các ngươi ra ngoài hỏi thăm mà xem có đúng là như vậy hay không”.
“Làm sao ta biết được vì sao hẳn lại sống sót rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương chứ”.
“Các ngươi đừng có chối, đã nói trước là các ngươi mời cơm rồi”. Thấy người này không có vẻ gì là đang nói dối, trong lòng mọi người đều lấy làm lạ, nếu điều này là thực mà người kia lại vẫn còn sống tới tận giờ thì rốt cuộc.
thân phận của hắn là gì?
“Mẹ kiếp, e là người có thể khiến Trấn Bắc Vương lựa chọn không ra tay hẳn là phải có chống lưng rất mạnh”.
“Có khi nào là người của hoàng thất không?”
“Không thể nào, nếu như là người của hoàng thất thì đã chẳng phát sinh những chuyện này”.
“Vậy thì là ai?”
“Ta biết thế mẹ nào được”.
Ở trong phòng riêng, Cố Tiên Nhi cũng rất tò mò về những gì Trần Trường An đã làm. Tại sao hắn không ra tay luôn ở phủ Trấn Bắc Vương mà lại cho đối phương thêm một ngày?
“Công tử, mục đích ngài làm vậy là gì vậy?”
“Không có gì đâu, chẳng qua ta không thích phiền phức nên mới bảo ông ta †ập trung mọi người lại để ta đỡ mất công đi khắp nơi đi tìm thôi”, Trần Trường An cười nhạt.
“Ngài định tiêu diệt toàn bộ Trấn Bắc Vương và Trấn Bắc quân à?”
“Nếu vậy thì hoàng triều Phụng Thiên chắc sẽ phát hiện ra phải không?”
Phát hiện ra?
Trần Trường An mỉm cười, nói: “Ta tới đây là để đòi nợ, đây chỉ mới là bước đầu tiên mà thôi”.
“Trước nay ta vốn không hề định giấu giếm hoàng thất hoàng triều Phụng Thiên”.
“Ta muốn cho bọn họ nghe thấy, nhìn thấy ta tiêu diệt đám thuộc hạ này như thế nào”.
“Tiên Nhi, ngươi phải nhớ rằng, người không động đến ta thì ta cũng không động đến người nhưng nếu người động đến ta thì ta phải trả lại gấp trăm lần!”