Mọi người còn chưa hết kinh ngạc trước quyết định của Vân Tiêu thì đã phải tiếp tục chấn động toàn thân trước lời Dược Nghịch Mệnh nói.
Tất cả khiếp sợ ra mặt nhìn về phía Dược Nghịch Mệnh, ai nấy đều hoài nghi, phải chăng Bất Tử Đan Đế vốn nói năng thận trọng đang đùa dai?
Bất Tử Đan Đết Ông ta là Bất Tử Đan Đế cơ mà!
Chẳng phải bao nhiêu khó khăn, trắc trở như vậy ông ta đều đã vượt qua được hết hay sao? Sao bây giờ lên tới Đại Đế Cảnh rồi thì lại nói ra lời ấy?
Không còn sống được bao lâu nữa ư? Tại sao ông ta lại có thể không còn sống được bao lâu nữa chứ? “Sư phụ, chuyện này... Chuyện này không phải là thật đâu đúng không?”
“Cảnh giới của ngài là Đại Đế cơ mà, sao lại đi tới điểm cuối của cuộc đời được?”
“Đây chắc chắn không phải là sự thật đâu phải không ạ?”
Lúc này Dược Duyên đã kinh hoàng tới độ toàn thân run lẩy bẩy. Chẳng trách gần đây sư phụ cứ là lạ, chẳng trách sư phụ lại muốn tìm người kế thừa y bát của bản thân.
Chẳng lẽ là vì sư phụ không còn sống được bao lâu nữa hay sao?
Dược Duyên đã đi theo Dược Nghịch Mệnh từ nhỏ, hai người vẫn luôn sống nương tựa vào nhau. Đối với Dược Duyên, Dược Nghịch Mệnh chính là toàn bộ thế giới của y, nếu như Dược Nghịch Mệnh thật sự chết đi, y không biết tiếp theo mình phải làm thế nào để sống tiếp trên cối đời này.
“Ôi cái thăng bé ngốc nghếch này, làm gì có ai lại không chết cơ chứ”.
“Vi sư sống được tới giờ đã là chuyện xưa nay hiếm rồi”, Dược Nghịch Mệnh nhìn Dược Duyên, cười một tiếng đây cưng chiều. Từ lâu, ông ta đã coi nhẹ chuyện sống chết.
Dù sao kiếp này, ông ta cũng vẫn luôn tiến lên từng bước một giữa đôi bờ sinh tử.
“Nhưng sư phụ đã lên tới tận cảnh giới Đại Đế rồi, sao lại như vậy được chứ?”, Dược Duyên không tin nổi sự thực này nhưng theo những gì y hiểu về Dược Nghịch Mệnh thì sư phụ y sẽ không nói dối.
Lúc này, những luyện đan sư khác đều khiếp sợ ra mặt nhìn về phía Dược Nghịch Mệnh. Ông ta chính là nhân vậy truyền kỳ của giới luyện đan, mọi người chưa bao giờ nghĩ tới chuyện ông ta sẽ vẫn lạc sớm như vậy.
Hơn nữa... Ông ta còn chưa hề có bất kỳ dấu hiệu sắp vẫn lạc nào, rốt cuộc là tại sao?
Trần Trường An hít sâu một hơi, mặc dù vừa rồi hắn đã nhìn thấy trên người Dược Nghịch Mệnh xuất hiện một chút tử khí nhưng khi nghe chính miệng Dược
Nghịch Mệnh nói ra sự thật, Trần Trường An vẫn cảm thấy có phần thổn thức.
Cuộc đời của ông ta quá long đong, thật sự không có cách nào có thể an ổn sống nốt cuộc đời hay sao?
“Rốt cuộc sức khỏe của ông có vấn đề gì?”, Trần Trường An cau mày hỏi.
Dược Nghịch Mệnh cười, nói với Trân Trường An: “Thực ra, tôi đã phải chết từ lâu rồi”.
“Trong cuộc đời này của tôi, sinh mệnh đầu tiên là phụ mẫu ban cho, họ sinh ta ra, nuôi nấng ta, cố gắng cả đời nghĩ cách để ta sống lâu hơn một chút”.
“Còn sinh mệnh thứ hai thì là Trần Trường An ngươi cho ta. Năm đó, thuở ta còn trẻ người non dạ xông vào rừng cấm, nếu không nhờ ngươi thì ta đã chết từ lâu rồi. Cho nên, chính ngươi đã cho ta sinh mệnh thứ hai”.
“Sinh mệnh thứ ba của ta là chính ta cho mình, ta không tin trời, không tin số mệnh, ta tin nhất định mình có thể nghịch thiên cải mệnh”.
“Ta thành công, nhưng cũng thất bại!” Ồ? Đã thành công rồi thì sao lại cũng thất bại được?
Tất cả mọi người đều không hiểu. Thành công là thành công, thất bại là thất bại, giữa hai chuyện này có thể nhập nhằng làm một được hay sao?
“Năm đó ta nghĩ là chỉ cần mình đột phá đến Đại Đế Cảnh thì có thể cải mệnh thành công, nhưng ta hoàn toàn sai”.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!