"Người kiếm hợp nhất, nhanh đến mức cực hạn, thiên phú ở kiếm đạo của Diệp Tri Thu quả thực là nghịch thiên".
"Chẳng lẽ thể chất của hắn ta đặc biệt, là một loại kiếm thể nào đó sao?"
"Tông chủ, Diệp Tri Thu này không đơn giản, thích hợp với Đại Vân Phong chúng ta".
"Đánh rắm, cái gì là thích hợp với Đại Vân Phong của ngươi? Thanh Cương Phong chúng ta thích hợp hơn mới đúng”.
"Các ngươi đã có rất nhiều đệ tử thiên tài rồi, lần này đừng tranh giành với Tiểu Vân Phong chúng ta nữa".
"Nực cười, chẳng lẽ các ngươi không để Hồng Loan Phong chúng ta vào trong mắt sao?"
"Hồng Loan Phong các ngươi đều là nữ đệ tử, Diệp Tri Thu lại là đàn ông".
"Ta mặc kệ, đệ tử như vậy, Hồng Loan Phong chúng ta cũng không phải là không thể phá lệ".
Còn chưa hiểu chuyện gì mà mấy người đứng đầu đã bắt đầu tranh đoạt, một màn này khiến Lục Mạnh Nhiên cũng vô cùng đau đầu.
Mỗi một lần phát hiện ra đệ tử thiên tài, mấy người này đều phải làm ầm ï một trận.
Mà lúc này, sắc mặt Lục Vân và Tào Cẩm Tú cách đó không xa vô cùng khó coi, bọn họ làm sao cũng không nghĩ ra vậy mà Diệp Tri Thu lại nghịch thiên như thế.
Ngay cả mấy người đứng đầu khác đều đã bị Diệp Tri Thu hấp dẫn, xem ra, chỉ sợ Diệp Tri Thu sẽ gia nhập Thanh Vân Tông thật.
"Lục Vân, chuyện này... xử lý như thế nào đây?" "Chẳng lẽ thật sự lại để Diệp Tri Thu gia nhập vào Thanh Vân Tông sao?"
Tào Cẩm Tú cũng không có thù oán với Diệp Tri Thu, nhưng mỗi một lần nhìn thấy Diệp Tri Thu, ả ta đều cảm giác đây là một quá khứ nhục nhã của mình.
Huống chỉ bây giờ Diệp Tri Thu một bước lên mây, tất cả mọi người đều sẽ nói một câu, Tào Cẩm Tú ả ta có mắt không tròng.
Kết quả như vậy cũng không phải là điều mà Tào Cẩm Tú muốn nhìn thấy.
Lục Vân mỉm cười với Tào Cẩm Tú, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của ả ta, nói: "Không có việc gì, ta đã từng gặp Diệp Tri Thu rồi, hắn ta có chủ kiến của mình, ta cảm thấy, hắn ta cũng chưa chắc sẽ chịu gia nhập Thanh Vân Tông".
"Chờ một chút đi”.
"Được".
Lúc này tâm trạng của Tào Cẩm Tú vô cùng phức tạp, điều mà ả ta không muốn nhìn thấy nhất chính là Diệp Tri Thu vùng lên.
Sớm biết như thế này, còn không bằng lúc trước tìm người ám sát hắn ta, cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
Vào giây phút Diệp Tri Thu đi xuống lôi đài, ánh mắt tất cả mọi người bốn phía nhìn hắn ta đều đã xảy ra biến hóa.
Vốn dĩ là chế giễu, là trêu tức, là châm chọc, nhưng hôm nay, tất cả mọi người đều không dám xem nhẹ hắn ta nữa.
Chỉ một trận chiến này thôi đã để thanh danh của Diệp Tri Thu tăng lên cao, một kiếm đánh bại đệ tử thân truyền của tông chủ Thanh Vân Tông, thực lực như vậy, ai dám xem nhẹ?
Huống hồ, bây giờ Diệp Tri Thu chỉ có mười chín tuổi!
"Tông chủ, cứ để Diệp Tri Thu đi xuống như vậy ư?"
"Ngài thật sự không có ý định mời chào hắn ta sao?”
"Là bởi vì Lục Vân?", người đứng đầu Đại Vân Phong cau mày hỏi.
"Ngươi cảm thấy ta là loại người này sao?"
"Hội võ còn chưa kết thúc, chờ đến lúc kết thúc mời chào cũng được", sắc mặt Lục Mạnh Nhiên bình tĩnh nói.
"Ừm, như thế cũng tốt, nhưng mà bên phía Lục Vân, có phải còn phải khuyên bảo hắn ta không?”
"Nếu ngay cả chuyện nhỏ này còn không chịu đựng nổi, hắn ta cũng đừng làm thiếu tông chủ nữa".
"Chuyện này... liệu có quá nghiêm khắc không?” "Ở địa vị đó thì phải biết gánh vác trách nhiệm, mặc dù nó là con trai của ta, nhưng cũng là một phần tử của Thanh Vân Tông, lúc này chuyện gì cũng phải lấy
Thanh Vân Tông làm trọng".
Lục Mạnh Nhiên chính là người như vậy, nếu không lúc ông ta nhận lấy vị trí tông chủ này, những người khác cũng không thể tin phục được.
Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng tất cả người đứng đầu các phong đều vô cùng bội phục Lục Mạnh Nhiên, ông ta không chỉ nghiêm khắc với người bên
cạnh, mà cũng có thể nói hà khắc đối với mình.
Diệp Tri Thu đi đến bên cạnh Trần Trường An ngồi xuống, sắc mặt bình tĩnh, cũng không hề có vẻ hưng phấn.
"Vẫn còn quá bảo thủ", Trần Trường An thản nhiên nói.
"Sư phụ, con chỉ không biết cực hạn của đối phương ở nơi nào, muốn thăm dò một chút thôi”.
"Dù sao con cảm thấy chuyện giết chết ngay lập tức mới khiến người ta chấn động hơn”.
Sau khi nói xong, Diệp Tri Thu thận trọng nhìn thoáng qua phản ứng của Trần Trường An, trong lòng có chút khiếp đảm.
Từ khi bái Trần Trường An làm sư phụ, Diệp Tri Thu càng ngày càng cảm giác sư phụ của mình thần bí mà cường đại, trong lòng cũng tràn đầy lòng kính sợ.
"Ta nói bảo thủ, là ngươi quá bảo thủ với thực lực của mình".