Kiếm cũng là ý, là căn nguyên, là sự lĩnh ngộ tinh thân cấp cao, chỉ có lĩnh ngộ kiếm ý, kiếm mới được coi như có sinh mệnh.
Suy cho cùng, kiếm là gì là do con người quyết định.
Nếu dùng để bảo vệ thì kiếm sẽ là tấm khiên, nếu dùng để giết người thì kiếm sẽ là hung khí.
Nghĩ một hồi, Diệp Tri Thu bỗng nhiên hiểu ra đạo lý nào. đó, người như tiến vào một cảnh giới khác.
Ngộ đạo!
Trần Trường An chỉ một vấn đề vô cùng đơn giản mà đã giúp Diệp Tri Thu đã tiến vào trạng thái ngộ đạo.
Thấy thế, Trần Trường An hài lòng gật đầu, không hổ danh là Chí Tôn kiếm thể.
“Chậc, ngộ đạo rồi à?”
“Hâm mộ quá”. Sau khi Trần Trường An ra ngoài Phương Vân Khê cũng trốn ở đằng xa lén lút quan sát, thấy cảnh tượng ấy, lòng tự tin
của hẳn ta bị đả kích rất lớn.
Từ khi nào ngộ đạo rẻ thế? Chỉ hàn huyên đôi ba câu đơn giản là ngộ đạo rồi?
Hơn nữa trông có vẻ Diệp Tri Thu hiểu rất sâu sắc, khi ngộ đạo, quanh cơ thể thấp thoáng hiện lên vô số đường kiếm khí đan vào nhau xoay quanh người.
Đợt ngộ đạo này mất khoảng nửa ngày, khi Diệp Tri Thu mở mắt ra lại, trong ánh mắt hẳn như có kiếm khí bay ra, ánh mắt cũng càng trở nên sắc bén.
“Cảm ơn sư phụ dạy dỗ”.
“Tu vi của ta đã đột phá tới Thần Thông Cảnh tầng thứ năm và tăng thêm năm phần kiếm ý”.
Tuy rằng Diệp Tri Thu rất cố gảng kiềm chế nhưng nỗi hưng phấn trong mắt không thể nào giấu được.
“Đây đều dựa vào ngộ tính của bản thân ngươi”.
“Sau đây, ta sẽ truyền thụ cho ngươi công pháp mà vi sư tu luyện”.
“Vô Thượng Kiếm Đế Quyết!” “Cảm ơn sư phụ!”
Trần Trường An truyền Vô Thượng Kiếm Đế Quyết cho Diệp tri Thu xong bèn ở bên hướng dẫn hắn ta tu luyện.
Chỉ thoáng chốc đã trôi qua một ngày.
Hai ngày sau, Diệp Tri Thu vẫn không nghỉ ngơi, dù là thế, Trần Trường An vẫn chưa cho hắn ta luyện kiếm, không tu luyện Vô Thượng Kiếm Đế Quyết thì là bảo hẳn ta đi tĩnh tâm, nhìn chăm chằm vào kiếm trong tay.
Diệp Tri Thu không hiểu nhưng vẫn nghe lời.
Trên Tiểu Vân Phong, không ít người biết được tình hình của hai người họ.
“Chỉ là công cốc mà thôi, sắp tới hội võ rồi, sao có thể trong thời gian ngắn ngủi tăng vọt tu vi chứ?
“Câu này ta không tán thành, cố gắng có gì sai đâu?”
“Tu luyện dựa vào thiên phú, nếu cố gắng là có ích thì sao lại có nhiều người thường như vậy?”
“Đúng thế, quả thật tu luyện cần nhờ hiên phú, nhưng có thiên phú mà không biết cố gảng cũng lãng phí thiên phú”.
“Nói chuyện với ngươi thật là phí lời”.
“Mẹ kiếp, ngươi là ai? Lão tử nói chuyện với ngươi à? Ngươi tưởng mình lợi hại lắm hả?”
“Lợi hại hay không cứ đợi đến hội võ sẽ biết, ngươi có thể thử sức một phen đấy”.
“Được, đến lúc đó hy vọng ngươi đừng làm rùa rụt cổ”.
Dẫu sao nơi đây cũng là Thanh Vân Tông, dù tính tình mấy kẻ này có nóng nảy đến đâu thì cũng không dám lén ra tay, nếu khiến Thanh Vân Tông bất mãn thì sẽ rất phiền phức.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày diễn ra hội võ Thanh Vân Tông, tất cả khách khứa tề tựu đế chủ phong Thanh Vân Phong của Thanh Vân Tông.
Trần Trường An vẫn cứ thế, đi theo Phương Vân Khế tới vị trí Thanh Vân Tông sắp xếp cho Phương gia bọn họ.
“Nhiều người đến vậy à?”
Sau khi an tọa, đệ tử Phương gia trợn mắt há hốc mồm, bọn họ biết sẽ có nhiều người đến nhưng không ngờ lại nhiều đến thế.
Nếu không phải chủ phong của Thanh Vân Tông đủ lớn thì e là không chứa đủ nhiều người thế.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!