"Nếu không thể từ chối lòng tốt của chư vị thì Trần Trường An ta sẽ tiếp nhận chức thành chủ".
"Nhưng nếu ta đã trở thành thành chủ thì chư vị nhất định phải tuân theo quy củ của ta".
"Từ nay về sau, trong thành Bất Quy, không được phép tự mình chiến đấu, cũng không được phép tùy ý giết người".
"Nếu thực sự phải chiến đấu đến chết thì có thể ra khỏi thành để quyết chiến".
"Yên tâm, nếu phải chiến đấu sinh tử thì có thể giải thích với lính canh, ra vào không cần nộp lệ phí vào thành nữa".
"Ngoài ra, thành Bất Quy sẽ thành lập đội chấp pháp, phụ trách duy trì trật tự của thành Bất Quy".
"Hỗn loạn sẽ kết thúc từ ta".
"Các ngươi... có ai phản đối không?"
Trần Trường An cũng không phải loại người tốt lành gì, hắn cũng không quan tâm nhiều đến sự sống chết.
Nhưng nếu muốn thành Bất Quy phát triển tốt hơn thì nhất định phải đặt ra một số quy củ.
Trong suy nghĩ của nhiều người, thành Bất Quy không cấm chiến đấu riêng, không cấm tàn sát lẫn nhau, đó là một biện pháp tốt để buộc mọi người phải nâng cao sức mạnh của mọi người.
Nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ răng điều này sẽ chỉ gây ra số lượng lớn thương vong và hoàn toàn không có lợi cho sự phát triển của thành Bất Quy.
Nếu là những nơi khác, Trân Trường An có lẽ sẽ không sửa đổi những quy định này, nhưng hắn chủ trương muốn thành Bất Quy phải thật vững vàng.
Mọi người nhất thời không hiểu đề nghị này của Trần Trường An, nhưng cũng không có ai phản bác.
Thậm chí rất nhiều người đều rất tán đồng, cứ như vậy, chỉ cần bọn họ không rời khỏi thành thì sẽ bảo đảm được sự an toàn của bản thân.
Chỉ hai quy tắc này đã khiến địa vị của Trần Trường An một lần nữa tăng lên trong lòng người dân của thành Bất Quy.
"Đa tạ thành chủ đại nhân đã cân nhắc vì chúng ta".
"Thành chủ đại nhân, ngài thực sự rất tốt bụng".
"Cứ như vậy, chúng ta có thể tin vào sự an toàn của bản thân".
"Đa tạ thành chủ!"
"Đa tạ thành chủ..."
Mọi người đều kích động nói cảm tạ, thậm chí trực tiếp quỳ sụp xuống đất.
Bọn họ kích động đến vậy hoàn toàn là vì khu Hỗn Loạn này thực sự quá nguy hiểm, giết chóc diễn ra như chuyện thường ngày.
Hôm nay không biết ngày mai sẽ ra sao, ăn bữa trước cũng không biết bữa sau thế nào.