Xong!
Bị hại mất rồi!
Nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Khinh Vũ, Trần Trường An cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể hung hăng trợn mắt
nhìn Đại Hoàng một cái.
"Ngươi trừng ta làm gì, cũng không phải là ngươi chưa từng đến đó bao giờ", Đại Hoàng buồn bực nói.
Đến đó? "Ha ha ha". "Trần tiền bối quả nhiên là người có cá tính!"
Bây giờ Mộ Dung Khinh Vũ đang rất tức giận, vô cùng tức giận.
Loại người xinh đẹp như mình chủ động đưa tới cửa mà ngươi còn không để ý, thế mà ngươi lại thích đi thanh lâu?
Đám người son phấn tầm thường trong thanh lâu tốt như vậy sao?
Ngươi bị mù sao?
Mộ Dung Khinh Vũ càng nghĩ càng tức giận, thậm chí còn sa vào trong hoài nghỉ thật sâu, chẳng lẽ mình thật sự kém như vậy ư?
Trần Trường An cũng nghe ra vẻ châm chọc trong lời nói của Mộ Dung Khinh Vũ, nhưng mà hẳn cũng không cảm thấy xấu hổ, dù sao... đã nhiều năm như vậy rồi, chuyện lúng túng nào mà chưa từng xảy ra đâu.
"Còn có việc gì nữa không?", Trần Trường An cười hỏi.
"Gớ",
"Ta...
Mộ Dung Khinh Vũ đang muốn nói, nhưng mà nhìn Đại Hoàng và Gố Tiên Nhi một chút, dường như có chút do dự.
"Cứ nói thẳng là được".
"Được, tỷ tỷ của ta mời ngươi đến phủ thành chủ dùng tiệc tối, thuận tiện nói một chút về đại hội phong vương".
"Hy vọng đến lúc đó tiền bối có thể nể mặt". Tiệc tối?
"Được", Trần Trường An khẽ gật đầu.
"Vậy đến lúc đó ta sẽ tới đón tiền bối".
Sau khi Mộ Dung Khinh Vũ rời đi, Đại Hoàng cười ha ha, nói: "Ta cũng đi".
"Ngươi đi làm gì?", Trần Trường An cau mày hỏi.
"Còn không phải là chưa được gặp song sinh bao giờ ư, đi thấy chút việc đời".