Nghe nói như thế, Trần Trường An cười lạnh một tiếng, nói: "Đương nhiên ta biết sư phụ ta có thực lực gì, chỉ là ngươi sao, vậy phải thử nhìn một chút mới biết được".
Trân Trường An không còn nói nhảm nữa mà trực tiếp ra
tay, một kích toàn lực, một kiếm khí nhanh chóng lao về phía Mục Vân Dao.
Mục Vân Dao biến sắc, bóng người lóe lên, vậy mà trực tiếp tránh được.
"À, suýt nữa thì quên mất, nơi này là huyễn cảnh của ngươi, muốn giết ngươi ở chỗ này không dễ cho lắm', Trần Trường An thấy đòn tấn công của mình không trúng, thế là vừa cười vừa nói.
"Ngươi..."
"Rốt cuộc ngươi phát hiện ra như thế nào?"
Khi Trần Trường An nói ra hai chữ huyễn cảnh, Mục Vân Dao liền biết Trần Trường An đã nhìn ra vấn đề.
Nếu ngụy trang đã vô dụng, vậy thì trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nó cũng rất hiếu kì, vì sao Trần Trường An lại nhìn ra sơ hở nhanh như vậy.
Dù sao ở trong mắt nó, hình như không có chỗ nào có thể để lộ ra chân tướng cả.
"Thật ra cách ngươi giải thích nghe có vẻ cũng hợp lý, cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng".
"Nhưng ngươi biết ngươi đã sai ở chỗ nào không?", Trần Trường An cười hỏi.
"Chỗ nào?"
"Sư phụ ta... chưa bao giờ biết giải thích, nàng sẽ chỉ tung cước về phía ta thôi!"
Cái gì?
Chưa bao giờ biết giải thích?
Lúc này đối phương mới biết được hóa ra từ giây phút mình mở miệng giải thích, Trần Trường An đã phát hiện sơ hở rồi.
Nó không nghĩ tới mình đã cố gắng đề phòng nhắc đến một vài chuyện dễ xảy ra vấn đề, nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện vấn đề.
"Cho dù bị ngươi phát hiện thì thế nào chứ?"
"Ngươi cho rằng mình còn có thể từ nơi này đi ra ngoài được sao?”
"Tiến vào trong ảo cảnh của ta, chỉ đến khi ngươi chết, ngươi mới có thể ra ngoài".
Đến khi chết? Trần Trường An cũng rất tò mò, rốt cuộc đến bao giờ mới là ngày mình chết? Nhưng hắn có thể khẳng định, tuyệt đối
không phải là bây giờ.
"Ngươi có thể đưa ta vào trong ảo cảnh của ngươi cũng coi như rất lợi hại rồi".
"Nhưng cũng chỉ đến thế thôi".
"Muốn giết ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách".
"Phá!"