Thiếu hắn?
Câu nói này càng để bà chủ có chút nghĩ không thông, một nhân vật như Trần Trường An, làm sao lại thiếu nợ một người ngốc nghếch như vậy?
"Bà chủ, giúp ta chuẩn bị cho hắn ta vài thứ”.
"Đại Hoàng, Tiên Nhi, hai người các ngươi ở lại nơi này đi, giúp ta trông chừng hắn ta một chút".
"Ta sẽ đến phòng đấu giá trước một chuyến, sau đó lại đi đến rừng Sinh Tử".
"Ta sẽ tranh thủ trở về trong vòng ba ngày!", Trần Trường An thản nhiên nói.
Hắn cũng không quên ba ngày sau còn có một trận giao đấu quan trọng đang đợi mình.
"Ngoan ngoãn ở lại nơi này, ta sẽ trở về rất nhanh thôi". Trần Trường An võ võ bả vai của thiếu niên, dường như thiếu niên cũng cảm nhận được ý tốt của Trần Trường An, mặc dù nở nụ cười rất ngu ngốc, nhưng đã có thêm mấy phần chân thành.
"Đi!"
Trần Trường An không có chút do dự nào, trực tiếp rời khỏi Khoái Hoạt Lâu.
Bà chủ nhìn phương hướng Trần Trường An biến mất, bên trong ánh mắt có thêm một cảm xúc kì lạ.
Rốt cuộc đây là người như thế nào?
"Ngươi không ngăn cản công tử của các ngươi à?"
"Không sợ hắn gặp nguy hiểm sao?", bà chủ nhìn Cố Tiên Nhị, hỏi.
"Công tử đã quyết định, một thị nữ như ta chỉ có thể tuân theo, huống hồ, ta tin tưởng công tử", Cố Tiên Nhi vẫn luôn sùng bái và tín nhiệm mù quáng Trần Trường An.
"Cho dù rừng Sinh Tử đáng sợ đến thế nào, cũng ngăn không được Trần Trường An lúc này".
"Chuyện mà hắn muốn làm, ai cũng không ngăn cản được", Đại Hoàng hiểu Trần Trường An rất rõ, hắn không chỉ muốn làm chuyện này, hơn nữa còn nhất định phải tự mình ra tay.
"Không ngăn được liền không ngăn ư? Vậy..."
Vừa mới nói được một nửa, bà chủ đột nhiên ngây ngẩn cả người, cái này... Chó nói chuyện?