Lời nói của hẳn không chỉ khiến nhân viên quản lý đấu trường huy chương thanh đồng kinh ngạc mà một số ít người sở hữu huy chương thanh đồng khác ở xung quanh cũng biến sắc.
“Ngông cuồng!”
“Ngươi tưởng mình là ai hả? Xem thường người sở hữu huy chương thanh đồng như chúng ta sao?”
“Chẳng phải ngươi cũng huy chương thanh đồng à, có gì để kiêu ngạo chứ?”
“Mẹ kiếp, con mẹ ngươi đang tìm cái chết phải không?”
Người của thành Bất Quy nào có ai tốt lành gì, cả lũ đều có tính khí nóng nảy, người hừng hực sát khí.
Bọn họ vốn đến đây thị sát tình hình nhưng khi nghe câu phát ngôn rúng động của Trần Trường An thì nào có ai chịu nổi chứ.
Trần Trường An không thèm quan tâm tới mấy tên đang kêu gào đó mà hỏi tiếp: “Có thể làm vậy không?”
Nhân viên quản lý kinh ngạc nhìn Trần Trường An, thằng oắt này có bản lĩnh đó thật hay chỉ là đang làm màu đây?
“Xưa nay... chưa từng có tiền lệ, nhưng nếu ngươi cần thì chỉ việc hỏi những người này có đồng ý hay không thôi”.
“Chúng ta sẽ không ép buộc những người có huy chương khác thi đấu với ngươi”.
Nghe vậy, Trần Trường An gật đầu, xem ra chỉ cần những người này đồng ý là được rồi nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trần Trường An mỉm cười rồi thả người nhảy xuống, xong bay lên trên lôi đài.
Không thể không khen một câu là lôi đài rất lớn, chứa mấy trăm người không thành vấn đề.
Trần Trường An nhìn về phía những người có huy chương thanh đồng ở bốn phía, bình thản nói: “Một ngón tay của ta có thể diệt gọn những người ở đây”.
“Các ngươi tin không?”
Hả?
Một ngón tay hả?
Phát ngôn của Trần Trường An khiến chiến trường huy chương thanh đồng lập tức xao động.
Ngông cuồng! Quá ngông cuồng!
Một tên Siêu Phàm Cảnh tầng thứ nhất mà dám ngông cuồng như vậy ư?