“Tiền bối Đại Hoàng à? Sao ngài trở lại nhanh vậy?”
Trân Trường An và Cố Tiên Nhi đến hồ Thiên Thủy trước, chưa tới một ngày mà Đại Hoàng đã đuổi kịp hai người họ.
Trần Trường An liếc nhìn Đại Hoàng, hình như tốc độ của Đại Hoàng nhanh hơn chút rồi.
“Tốc độ nhanh hơn đấy, ta còn tưởng phải đợi ngươi hai ngày gì đó”, Trân Trường An nhẹ nhàng cười bảo.
“Tiên Linh Quả này đúng là hàng xịn, cảm giác của ta tăng lên không ít nên tất nhiên là tốc độ cũng tăng lên rồi”, Đại Hoàng kiêu ngạo nói.
“Chuyện đã giải quyết chưa?”
“Ừ, giải quyết xong cả rồi, cứ yên tâm, không có nỗi lo về sau đâu”, Đại Hoàng gật đầu cười nói.
Cố Tiên Nhi đứng bên cạnh ngơ ngác lắng nghe không hiểu gì cả như lạc giữa sương mù, chuyện gì giải quyết xong
mà không còn nỗi lo về sau chứ?
Chẳng phải đi tặng Tiên Linh Quả cho Trần Vân Hiên thôi à?
“Làm tốt lắm, nhiều năm như vậy ngươi vẫn làm việc rất ăn ý với ta”, Trần Trường An cười nói.
“Chậc, ta còn lạ gì ngươi nữa, ngươi không ra tay chẳng phải đợi ta xử lý à”, Đại Hoàng bĩu môi nói.
“Công tử, tiền bối Đại Hoàng, hai người nói gì thế?”, Cố Tiên Nhi tò mò hỏi.
“Không có gì, chẳng qua là xử lý Cao gia tý thôi”.
Xử lý Cao gia hả?
Lúc này, lòng Cố Tiên Nhi tràn ngập sự khiếp sợ, trước đến nay nàng ta luôn ở chung với Trần Trường An vậy mà vẫn không thấy hắn đưa ra mệnh lệnh gì, sao tiền bối Đại Hoàng lại có thể hiểu được ý của công tử chứ?
Ăn ý ư?
Cần bồi dưỡng bao lâu mới ăn ý được như vậy chứ?
Trần Trường An còn chưa làm cái gì hết mà cũng chẳng nói năng gì, chỉ vì bản thân mình không ra tay nên Đại Hoàng biết ngay phải đi xử lý gọn gàng hậu quả ư?
Điều này đủ chứng minh rằng Đại Hoàng vô cùng hiểu Trần Trường An.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!