Cố Tiên Nhi không ngờ mục tiêu chính của Lâm gia lại là Trần Trường An.
Điều này hoàn toàn không phù hợp logic, người có thù với Lâm gia là nàng ta, cho dù Lâm gia muốn ra tay đối phó thì cũng phải nhắm vào nàng ta mới phải. Tại sao bọn họ lại đặt trọng tâm là Trần Trường An?
Quan trọng nhất là, từ thái độ của Cao Xương Viễn có thể thấy thái độ của Lâm gia đối với Trần Trường An và Cố Tiên Nhi hoàn toàn khác biệt.
Cố Tiên Nhi thì không cần quan tâm sống hay chết nhưng Trần Trường An thì nhất định phải bắt sống, mang về Thanh Thủy Lâm gia.
“Công tử, hay là vì ngài quen biết lão tổ của Lâm gia? Mà cũng không phải, nếu vậy thì đối phương phải mời ngài tới chứ không phải dùng thủ đoạn như thế này mới phải”.
“Tại sao Lâm gia lại làm như vậy?”, Cố Tiên Nhi không hiểu nổi.
“Sự việc đang phát triển theo chiều hướng mà ta không mong muốn”.
“Thanh Thủy Lâm gia đúng là chán sống rồi”, Trần Trường An cười gắn nói.
Nếu như trước đó Trần Trường An chỉ hoài nghỉ thôi thì hiện tại hắn đã có thể khẳng định chắc chắn Thanh Thủy Lâm gia chính là phe đã cướp Thai Châu của Trần gia năm đó.
Lúc ở Vân Xuyên, Trần Trường An gióng trống khua chiêng tới cửa hỏi thăm, một mặt là thật sự muốn dò la được một chút tin tức, mặt khác, hắn cũng muốn đánh rắn động cỏ, dụ rắn ra khỏi hang.
Chỉ có điều không ngờ rằng con rắn ra khỏi hang cuối cùng lại là Thanh Thủy Lâm gia.
Đương nhiên Lâm gia cũng biết chuyện của Cố Tiên Nhi nên bọn họ tiến hành điều tra, từ đó biết được tình hình của hắn.
Cao Xương Viễn nghe thấy Trần Trường An nói vậy, sợ tới nỗi sắp không đứng nổi nữa.
Lâm gia chán sống ư? Rốt cuộc tên nhóc này đang nói gì vậy?
Ngay cả Lâm gia mà hắn cũng thực sự không hề coi ra gì ư2?
Dù chỉ là nhánh Lâm gia ở Thanh Thủy nhưng bọn họ cũng có tới ba vị cường giả Động Hư Cảnh, hắn điên rồi chắc?
Thế nhưng, hiện tại Cao Xương Viễn không có lòng dạ quan tâm xem Trần Trường An có điên hay không, hay Thanh
Thủy Lâm gia sẽ như thế nào.
Trong đầu hắn ta chỉ lo lắng không biết Trần Trường An sẽ xử lý mình như thế nào, xử lý Cao gia như thế nào.
“Cút đi, hôm nay ta không có tâm trạng để ý tới các ngươi”.
Trần Trường An liếc nhìn Cao Xương Viễn, bực bội phẩy tay, ra hiệu đối phương có thể đi được rồi.
“Cảm ơn tiền bối tha mạng không giết”.
Cuối cùng Cao Xương Viễn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, hành lễ với Trần Trường An rồi quay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!