“Tiểu tạp chủng, ngươi dám hét lên với ta
Gương mặt Yên Chỉ vì phẫn nộ mà trở nên ửng đỏ, nàng †a tức giận đến mức cả người đều phát run, thậm chí ngay cả câu “Tiểu tạp chủng” cũng măng ra miệng.
Trong vương phủ, rất nhiều nô tỳ người hầu khi lén lút thảo luận Tân Long đều gọi hắn là tiểu tạp chủng, nhưng đối mặt với Tần Long thì không ai dám gọi như vậy.
Dù nói thế nào thì Tân Nguyệt Trì cũng là nữ nhi của Định Võ Vương, đại tiểu thư Tần gia.
Nhưng dưới cơn phẫn nộ, Yên Chi cũng chẳng hẳn coi ra gì. Nàng ta dùng tay chỉ vào Tân Long, vẻ mặt trào phúng nói: “Gọi ngươi một tiếng Tần thiếu gia thì ngươi thật sự coi mình là thiếu gia à, ta nhổ vào!”
Sắc mặt Tân Nguyệt Trì vừa xanh vừa trắng, phẫn nộ nhìn Yên Chỉ nói: “Yên Chi, ngươi gọi Tân nhi gì? Nhớ kỹ thân phận của ngươi, chỉ là một nha hoàn!”
“Ui, đại tiểu thư, vậy mà lại bắt đầu dạy bảo ta sao?” Yên Chi lạnh lùng nhìn Tân Nguyệt Trì, không hề sợ hãi cười khẩy nói: “Đại tiểu thư, người đừng vội vui mừng quá sớm. Phu nhân đã sớm dự đoán được người sẽ không thủ tín đấy. Người đâu, đưa đại tiểu thư tới phòng khách cho ta, đừng để cho phu nhân cùng khách quý đợi lâu.”
“Rầm”
Yên Chỉ vừa dứt lời, cửa phòng lập tức bị người đá văng ra. Hai gã hộ vệ Tần gia lưng hùm vai gấu từ ngoài cửa đi đến, nhanh chóng đi đến trước mặt Tần Nguyệt Trì.
“Đại tiểu thư, mời theo chúng ta một chuyến.” Hai gã hộ vệ này ngẩng đầu, lạnh lùng đánh giá Tân
Nguyệt Trì. Trong đôi mắt xẹt qua một tia tham lam, nói xong thì xông lên kéo Tân Nguyệt Trì.
Tần Nguyệt Trì trời sinh mỹ mạo, khuynh quốc khuynh thành. Tuy rằng tình cảnh không tốt nhưng dung tư tuyệt sắc kia lại càng thêm thoát tục. Có nam nhân nào ở Tần gia nhắc đến đại tiểu thư mà không thèm nhỏ dãi, trong lòng mê mẩn cơ chứ.
Dưới loại tình huống này, hơi lau chút dãi chắc là không ai nhìn ra được chứ?
“Ta xem ai dám đụng đến nương ta.”
Tần Long nhanh chóng túm một thanh kiếm từ trên tường.
Keng! Trường kiếm ra khỏi vỏ.
Hắn vượt trước một bước, đứng ở trước mặt Tân Nguyệt Trì, trường kiếm để ngang. Trong mắt hắn bắn ra ánh sáng lạnh lão, dường như đao sắc rơi vào trên người hai gã hộ vệ.
Một cỗ khí thế khó hiểu nở rộ từ trên người Tân Long.
Hai gã hộ vệ chỉ cảm thấy cả người lạnh lo như bị tử thần tiếp cận. Một luồng hơi lạnh từ xương sống xông thẳng lên đỉnh đầu. Toàn thân không hiểu sao nổi lên một lớp da gà, hô hấp cũng trở nên khó khăn, động tác trên tay cũng bị ngưng trệ.
Chuyện gì xảy ra?
Hai gã hộ vệ liếc nhau, đều cảm thấy khó có thể tin. Lúc này dung mạo cùng khí tức của Tân Long cũng không biến đổi nhưng lại làm cho bọn họ dâng lên một nỗi sợ hãi khó hiểu.
Giống như nếu không nghe theo lời hắn nói thì sẽ gặp phải ác mộng vậy.
Hai người nhịn không được nhìn về phía Yên Chi.
“Hai tên phế vật các ngươi. Chỉ một Tân Long đã doạ các ngươi sợ à? Đừng quên, ở nhà này ai làm chủ. Còn không mau đưa đại tiểu thư đến phòng khách đi. Nếu phu nhân trách tội xuống thì các ngươi có đảm đương nổi không?”
Yên Chi giận không có chỗ phát tiết. Thế mà hai tên này lại bị tiểu tạp chủng Tân Long dọa sợ.
Hai gã hộ vệ cũng cảm thấy mất hết mặt mũi. Bản thân lại bị Tân Long dọa cho sợ. Tân Long mặc dù là thiếu gia nhưng luận địa vị thì còn không bằng một quản gia bình thường. Hơn nữa hành sự luôn nhát gan, ngay cả gà cũng không dám giết. Nếu chuyện này truyền đi thì sao bọn họ còn có thể lăn lộn ở Tân phủ nữa chứ?
Nghĩ vậy, một gã hộ vệ lập tức hừ một tiếng, nhảy tới trước một bước lạnh giọng nói: “Tần thiếu gia, thỉnh tự trọng, †a phụng lệnh của Triệu phu nhân đưa đại tiểu thư đến phòng khách. Nếu Tần thiếu gia ngăn trở thì đừng trách hai chúng ta không khách khí.”
Nào ngờ thân hình Tân Long vẫn không nhúc nhích, trường kiếm để trước người, ánh mắt lạnh băng, nói từng câu từng chữ: “Không muốn sống, cứ đụng đến nương ta thử xeml”
Giọng của hắn như truyền từ Cửu U địa ngục ra, làm bước chân của hai gã hộ vệ bị kiềm hãm thêm lần nữa.
Tần Long lại nhìn về phía Yên Chi, vẻ mặt nghiêm khắc nói: “Còn cả ngươi nữa, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hung hăng phách lối. Dám ngông cuồng ở trước mặt mẫu thân ta. Có tin ta lưu đày ngươi ba ngàn dặm, trở thành quan kỹ, cả đời không thể trờ mình hay không?”
Sắc mặt Yên Chi cứng đờ.
Nếu thật sự nháo lên, Triệu phu nhân sẽ không có việc gì nhưng đám nô tỳ, hộ vệ như bọn họ trăm triệu lần sẽ không có kết cục tốt.
“Hả, là ai muốn lưu đày ai vậy?”
Một giọng nói chói tai đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, từ ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Một đám nô bộc mặc áo gấm, đi vào phòng trước, đứng thẳng hai bên, ngay sau đó một người nữ tử trung niên mặc cung trang lộ vẻ ung dung trang nhã từ giữa đám người đi đến.
Người này mặc vân bào viền chỉ vàng, đầu đội mã não đỏ, san hô ngọc trai. Trên mười ngón tay tinh tế đeo bốn năm cái nhãn bảo thạch, nhẫn vàng nhãn bạc, thật là phú quý.
Bên người bà ta còn có một nam tử trung niên dung mạo hèn mọn, vóc người béo phệ nhưng lại mặc y phục hết sức phú quý. Vừa tiến đến, ánh mắt đã dính chặt trên người Tần Nguyệt Trì, đôi mắt bé như hạt châu xoay chuyền, chỉ thiếu mỗi miệng không rớt dãi chảy ra.
“Phu nhân.”