Lương Vũ lạnh lùng nhìn Tân Long, nói: “Tiểu quỷ nhà ai, dám gọi thẳng huý danh của bổn đại sư?"
"Tân Long, đệ làm gì vậy, còn không theo ta trở về." Toàn thân Tân Phấn run rẩy, gào lên với Tân Long rồi khẩn trương nói với Lương Vũ: "Lương đại sư, đây là xá đệ, không hiểu quy củ, xin lương đại sư lượng thứ."
Không phải là hắn muốn giúp Tân Long mà là cảm thấy nếu vì Tân Long mà Lương Vũ đại sư giận chó đánh mèo với Tân gia bọn hẳn, vậy thì phiền phức rồi.
"Ngươi đột phá nhị giai luyện khí sư hẳn là chưa được mấy ngày phải không?" Tân Long khoanh tay trước ngực, tay phải sờ sờ căm.
"Rốt cuộc là ngươi muốn nói gì?" Lương Vũ lạnh lùng nhìn Tần Long, trầm giọng nói: "Ta không rảnh nói chuyện phiếm với tiểu quỷ ngươi, lập tức cút ra khỏi Khí điện cho ta."
Thái độ của Tần Long khiến trong lòng hän vô cùng khó chịu, nếu không phải vì đối phương là thiếu niên thì hẳn đã sớm trở mặt tồi.
"Tần Long, lập tức đi cho ta."
Hai mắt Tân Phấn âm trầm, trong ánh mắt dường như muốn phun ra lửa, tay phải tóm mạnh lấy cánh tay phải của Tần Long, kéo hắn muốn đi ra ngoài.
"Bốp!"
Chân khí trong cơ thể Tân Long hối hả vận chuyển, chảy đến giữa cánh tay phải thì một cỗ sức lực cường đại từ bên trong cánh tay phát ra, nhẹ nhàng chấn động, đánh bay Tần Phấn ra ngoài.
"Được lắm tên tiểu tử thối nhà ngươi, thế mà dám phản kháng."
Trong nháy mắt bị đánh bay, Tân Phấn chỉ cảm thấy năm ngón tay run lên, từng trận đau nhức truyền đến, trong lòng hắn ta vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, giống như một con sư tử nổi giận, nhào về phía Tân Long.
Thân hình Tần Long bất động, bước chân nhẹ nhàng dịch chuyển, né tránh xuất thủ của Tân Phấn rồi thản nhiên nói: "Muốn đột phá nhị giai luyện khí sư thì nhất định phải luyện chế ra một thanh nhị giai bảo binh, nếu ta không đoán sai thì thứ mà ngươi luyện chế lúc khảo hạch hẳn là một thanh bảo binh thuộc tính Hỏa."
Thần sắc Lương Vũ chấn động, vẻ mặt không kiên nhẫn lộ ra một tia kinh sợ, hắn trầm giọng nói: 'Làm sao ngươi biết?"
"Chẳng những ta biết thứ mà ngươi luyện chế chính là một thanh bảo binh thuộc tính Hỏa mà còn biết nguyên liệu làm chuôi bảo binh này hẳn là viêm thạch đỏ. Mà ngươi, để trung hoà thuộc tính nóng rực của viêm thạch đỏ, tăng cường độ dẻo, trong quá trình luyện chế, ngươi đã cho thêm lục mị thạch. Thế nhưng, mặc dù lục mị thạch có thể trung hoà tác dụng của viêm thạch đỏ nhưng lại là nguyên liệu chính để chế tác mị độc, hơn nữa, lại là thứ không chịu được sự thôi phát của vật chất viêm tính nhất."
Tân Long lắc đầu, vẻ mặt tiếc hận nói: "Để luyện chế nhị giai bảo binh mà ngươi không tiếc lấy thân nuôi độc, thực sự là đủ quyết đoán nha, nếu việc này mà truyền đến bộ đánh giá cấp bậc Khí điện thì hẳn là sẽ có ảnh hưởng đối với cấp bậc đánh giá của ngươi đúng không?"
Thân thể Lương Vũ hơi chấn động, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, ngay sau đó gương mặt hắn lập tức sa sầm: "Hừ, nói bậy nói bạ, ta không biết ngươi đang nói cái gì."
Tân Long ung dung thở dài: "Kỳ thực trúng mị độc cũng không có gì, đáng tiếc chính là, để giảm bớt mị độc, vậy mà ngươi lại dùng giải độc đan đặc hiệu, ha ha, nguyên liệu chính của giải độc đan đặc hiệu là không linh hoa, không linh hoa thuộc tính hàn, không những không thể tiêu trừ mị độc, mà còn khiến mị độc phát tán nhanh hơn, khiến mị độc thâm nhập đến lục phủ ngũ tạng càng nhanh, chẳng khác gì đang tự sát mãn tính, chẳng lẽ ngươi không biết?"
"A, ta quên mất." Tân Long cười cười: "Ngươi chỉ là một luyện khí sư, không phải là luyện đan sư, không biết cái này cũng rất bình thường."
Vẻ mặt Lương Vũ ngây ngốc, mồ hôi hột trên trán như hạt đậu rơi xuống, nỗi khiếp sợ trong lòng dâng lên, ánh mắt hắn dữ tợn nhìn Tân Long chăm chăm: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Một luồng sát khí kinh khủng từ trên người hẳn tuôn ra, Tân Phấn và Triệu Linh San chỉ cảm thấy lạnh buốt, toàn thân phát lạnh, lúc này mới kịp phản ứng, Lương Vũ không chỉ là một nhị giai luyện khí sư, mà còn là một cường giả Thiên cấp.
"Tân Long, ngươi còn nói hươu nói vượn nữa thì coi chừng ta về bẩm báo với phụ thân, trục xuất ngươi cùng mẫu thân ngươi khỏi Tần gia ta." Tân Phấn lo lắng giận dữ gào lên, hẳn ta biết, Lương Vũ đại sư đây là nổi giận rồi.
"Lương đại sư, xin đừng tức giận, bây giờ chúng ta đi ngay.' Tân Phấn nóng lòng nói với Lương Vũ, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
"Bây giờ muốn đi thì chậm rồi." Thân hình Lương Vũ khẽ động, trong nháy mät đã đến trước mặt Tần Long, chân khí Thiên cấp thi triển ra, tay phải giống như thiên la địa võng, trói chặt quanh người Tần Long rồi rơi xuống.
Kình khí cường đại còn chưa rơi xuống đã đánh bay Tân Phấn bên cạnh Tần Long ra ngoài.
"Nếu ta là ngươi thì tuyệt đối sẽ không lựa chọn động thủ!" Dưới lợi trảo, Tân Long lù lù bất động, thân thể thẳng tắp như cây thương, bình tĩnh nói: "Lúc ngươi thôi động chân khí, có phải là huyệt Thiên Môn, huyệt Bách Hội, huyệt Trung Xu rất đau đớn, kinh mạch toàn thân tê tê như kiến cắn không?”
Thân thể Lương Vũ co rụt như chạm vào điện, tay phải như thể đông cứng, không làm sao mà rơi xuống được.
Tân Long vẻ mặt tiếc hận nói: "Thật là đáng tiếc, một thiên tài luyện khí tốt như thế mà bây giờ kinh mạch lại bị tê liệt, trở thành một phế nhân."
Ánh mắt Lương Vũ sợ hãi, toàn thân run rẩy, run run nói: "Ngươi... Ngươi..."
Hắn cứ “ngươi” rất lâu nhưng nửa câu lại nói không nên lời.
"Sư phụ, người sao thế?" Triệu Linh San ở một bên cảm thấy không thích hợp bèn đi tới nói.
"Các ngươi đều lui xuống cho ta." Lương Vũ đột nhiên quát một tiếng chói tai.
Bước chân Triệu Linh San dừng lại, có chút sững sờ.
"Không nghe thấy sao? Lui xuống hết cho ta." Lương Vũ lạnh lùng liếc nhìn Triệu Linh San và Tần Phấn.
Ánh mắt kia giống như dao nhọn, khiến thân thể hai người run lên, vội vàng khom người lui xuống.
Đợi hai người rời đi, ánh mắt băng lãnh của Lương Vũ hướng về phía Tân Long, gẵn từng chữ: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Tân Long thản nhiên nói: "Ta là ai không quan trọng, điều quan trọng chính là ta có thể cứu mạng ngươi!"
Ánh mắt Lương Vũ lóe lên, cười lạnh nói: "Ngươi đừng có nói loạn linh tỉnh."
Tân Long lắc đầu, bất đắc dĩ phẩy tay rồi giả bộ quay người muốn rời đi: "Vậy thì không nói nữa, vốn còn muốn chỉ cho ngươi con đường sống nhưng ngươi nhất định muốn làm một tên phế nhân, vậy thì ta cũng không có ý kiết
"Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, nào có dễ dàng như vậy, không nói ra lai lịch của ngươi thì hôm nay đừng mơ rời khỏi Khí điện!"
Thoắt cái, thân hình Lương Vũ đã chặn trước mặt Tân Long, vẻ mặt hung thần ác sát nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!