Editor: demcodon
Từ Vân Viễn phản ứng rất nhanh, nói mấy câu đã trực tiếp đẩy toàn bộ sự việc cho Đường Vĩ. Đối với thái độ của Từ Vân Viễn, trong mắt Từ Vân Liệt hiện lên một tia ngạc nhiên. Nhưng nó chỉ thoáng qua, hắn tự nhiên biết những lời em trai nói ra chỉ có thể tin được một nửa. Nhưng dù vậy, cũng không thể xóa bỏ được sự chán ghét của hắn đối với ông Đường kia.
“Vào trong phòng nói chuyện.” Từ Vân Liệt đột nhiên nói.
Đối phương sửng sốt: “Anh là...”
Từ Vân Liệt lấy thẻ ngành từ trong ngực ra, đối phương vừa thấy trong lòng lại hoảng sợ, vội vàng gật đầu nói: “Được rồi, nếu việc này có hiểu lầm thì chúng tôi nhất định sẽ không làm bậy.”
Sau đó, một nhóm người đi vào. Chẳng qua trong đó còn bao gồm hai mẹ con nhà họ Từ cũng đến báo công an. Từ Phú Niên hơi hoảng hốt, luôn cảm thấy biểu cảm của những người này thay đổi quá nhanh. Theo lý thuyết Từ Vân Liệt cũng chỉ là Phó Tiểu đoàn trưởng mà thôi. Cho dù xem thẻ ngành, nhiều lắm chỉ là quân hàm Thiếu tá. Mặc dù cũng có thể hù người, nhưng không đến mức làm cho sắc mặt của những người thay đổi lớn, đúng không? Dù sao mặc dù là quân nhân, cũng phải tuân thủ quy tắc.
Tất nhiên, ông ngược lại hy vọng Từ Vân Liệt ỷ vào quân hàm của mình mà làm xằng bậy. Chỉ cần để cho ông bắt được nhược điểm, tự nhiên sẽ có cách đuổi hắn ra khỏi quân đội. Dù sao ông cũng đã ở trong quân đội 20 năm. Cho dù bây giờ không có quyền thế, nhưng vẫn còn mối quan hệ. Người ngoài không biết một số quy tắc và kiêng kỵ, nhưng ông thì hiểu. Hơn nữa có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào cấp dưới của Đại tá Bạch. Nếu binh lính cấp dưới có quan hệ họ hàng với ông cụ ngoại trừ có vấn đề, thì tuyệt đối sẽ có rất nhiều người muốn ra mặt chèn ép.
Nghĩ điến điều này, khí thế của Từ Phú Niên mạnh lên.
“Báo cáo sĩ quan, không chỉ có một người tố cáo, còn có bọn họ. Bà cụ này nói bác sĩ Sở tiêm thuốc an thần cho bà một cách bừa bãi, làm bà hôn mê rất lâu. Ngoài ra, còn có chính là giá cả mà bác sĩ Sở bán thuốc không hợp lý. Rõ ràng tiền thuốc chỉ có giá mấy chục đồng lại thu mấy chục đồng. Nếu sự việc là thật thì chúng tôi cần phải xử lý, cho người dân một lời giải thích.” Đối phương lại nói.
Sở Từ nhíu mày, vừa muốn nói chuyện lại bị Từ Vân Liệt ngăn cản.
“Nếu hai người này là người nhà họ Đường, vậy họ phải biết rõ chuyện này hơn vợ tôi.” Từ Vân Liệt trực tiếp đẩy sự việc lên trên người Từ Vân Viễn và Đường Ngọc.
“Số tiền mà bác sĩ Sở thu đều là hợp lý. Dù sao lúc đó ông Đường đã gây ra rất nhiều tổn thất cho bệnh viện, thậm chí suýt nữa hại chết vợ sắp cưới của tôi. Đây là số tiền ông Đường phải bồi thường. Nhưng việc này là chuyện riêng của nhà họ Đường chúng tôi. Sau đó chúng ta sẽ tự mình xử lý, sẽ không làm phiền đồng chí công an.” Từ Vân Viễn nghiến răng nói tiếp.
Công an cũng cảm thấy hơi đau đầu. Vốn dĩ người nhà họ Đường báo án, bọn họ rất coi trọng. Nhưng sau khi đến mới phát hiện người nhà họ Đường không chỉ một người. Đặc biệt là trước khi đến bọn họ đã đi điều tra qua, người thừa kế thực sự của nhà họ Đường chính là một cô bé. Họ luôn cảm thấy rất có thể là cô gái ốm yếu trước mặt này. Bởi vậy bọn họ cũng không dám quá khích.
Hơn nữa, không chỉ có nhà họ Đường giàu có, ngược lại còn có một vị quân nhân. Nếu là cấp bậc thấp bọn họ cũng không quan tâm lắm. Nhưng vấn đề là người đàn ông trước mặt có vẻ mặt không vui vẻ này lại là Thiếu tướng?
Nhìn diện mạo này, chỉ sợ cũng khoảng 30 tuổi, đúng không? Tuổi còn trẻ như vậy đã đạt quân hàm cao. Thứ nhất bối cảnh nhất định sẽ không thấp. Thứ hai thực lực tuyệt đối cũng không tệ, ở trong quân chức vụ ỏ trong quân đội lại càng không bình thường. Làm sao dễ chọc chứ?
“Nhưng... bà cụ này...” Người công an không biết phải làm sao.
“Con trai của bà cụ, cũng chính là ông Từ này. Vì nhân phẩm và tính tình của ông ta xấu mà bị đuổi khỏi quân đội. Cho nên có chút thù oán riêng với tôi, nhằm vào vợ tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Tôi cảm thấy lời nói của hai người này không thể làm căn cứ để lập hồ sơ. Như vầy đi, chúng tôi sẽ hòa giải riêng. Mấy đồng chí đi về trước, tôi bảo đảm bọn họ sẽ không đến đồn công an lần thứ hai.” Từ Vân Liệt nói tiếp.