Những lời từ miệng Sở Từ không có chút buông tha người, ánh mắt khinh thường càng làm cho thư ký kích thích không nhẹ. Hơn nữa lại nghe nàng nói đến 'kẻ ngu ngốc' kia lại càng cảm thấy mặt nóng bừng.
Nhưng những lời nói của Sở Từ chỗ nào cũng là hố. Hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt tức giận từ xung quanh.
Tiền đã quyên góp ra ngoài, muốn lấy về sao? Đừng nói bọn nhỏ không đồng ý, ngay cả người dân huyện này cũng không đồng ý. Hơn nữa từ ngày ông Lữ trở về, quả thật trong huyện có công chức đến tiếp đón, sai bảo công chức trong huyện bận tới bận lui. Nếu còn muốn đòi tiền nhất định sẽ làm cho nhiều người tức giận.
Chẳng trách Sở Từ tự nhiên lấy tiền như vậy. Hóa ra là đào một cái bẫy như vậy để cho hắn và ông Lữ nhảy vào.
Nhưng bây giờ không có lệnh của ông Lữ, hắn cũng không dám đòi tiền một cách vô ích.
"Bà chủ Sở, số tiền này nếu như ngài Lữ của chúng tôi cho cô thì cô có quyền muốn làm gì với nó. Cho nên tôi tạm thời không so đo với cô. Nhưng ngày hôm qua chính cô đã đông ý đám cưới rồi. Bây giờ cho dù muốn đổi ý cũng phải đi giải thích với ngài Lữ của chúng tôi. Cô nói có đúng hay không?" Thư ký lạnh lùng nói.
Sở Từ nhếch khóe miệng: "Ý của anh là tôi nói dối?"
Thư ký không nói lời nào tỏ vẻ cam chịu.
"Một ông già ngoài 50 tuổi, anh cảm thấy tôi có lý do gì sẽ đồng ý với yêu cầu là kết hôn với ông ấy? Bởi vì tiền? 8000 đồng kia tôi đã quyên góp, hôm nay lại từ chối đám cưới ở trước mặt anh, mới chỉ một buổi tối mà thôi." Sở Từ cười lại nói.
Nếu ngày hôm qua bởi vì tiền đồng ý đám cưới, như vậy 8000 đồng kia nhất định còn ở trong tay nàng. Thậm chí hôm nay cũng sẽ không có thái độ như vậy. Loại chuyện này mọi người nghĩ cũng hiểu được, căn bản không có khả năng hiểu lầm nàng.
Thư ký cứng họng không trả lời được, cuối cùng cắn răng nói: "Ngày hôm qua sở dĩ bà chủ Sở đồng ý đám cưới là vì gạt ngài Lữ của chúng tôi quyên góp 8000 đồng phải không?"
"Anh là đang khen tôi phục vụ vì dân, ngay cả bản thân cũng chịu bán à?" Sở Từ trừng đôi mắt, giống như đang nhìn một kẻ ngu ngốc: "Sở Từ tôi nếu có thể góp một viên gạch cho huyện này. Đó là vinh quang của tôi. Tôi tự nhiên sẽ làm. Nhưng tôi còn không ngu ngốc đến mức bán bản thân chứ? Anh ra ngoài hỏi thử xem, con gái nhà ai sẽ vì loại chuyện này bán đi hạnh phúc cả đời mình chứ? Bọn họ không ngu, tôi cũng không phải kẻ ngu."
"Hơn nữa, đồng chí à, ông Lữ - ông chủ của anh cũng đã lớn tuổi, hơn 50 tuổi lại muốn cưới cô gái chưa đầy 20 tuổi như tôi. Loại hành vi của mấy người chính là đang khiêu chiến với uy quyền của nhà nước. Chẳng lẽ là muốn chạy theo con đường chủ nghĩa tư bản?" Sở Từ nghĩ đến nội dung trong sách của Sở Đường nên thuận miệng nói.
Thời buổi này, trong xương cốt dân chúng vẫn còn nhiệt huyết, nghe được Sở Từ nói những lời này lại càng thêm hăng hái.
Nếu chuyện này ở trong thôn, có lẽ thôn trưởng sẽ lập tức có thể dẫn người đến trói thư ký này lại rồi phê bình. Nhưng ở huyện này ngược lại cũng không khác lắm.
Chỉ vừa nhìn thấy rất nhiều người xúm lại, hiển nhiên là không hài lòng với hành vi cưỡng ép lấy chồng của thư ký.
Việc tẩy não của các lãnh đạo cũng không phải ở mức độ bình thường, mấy chữ chủ nghĩa tư bản này là một nhát dao trong lòng người dân.
Thư ký vừa thấy cảnh này cũng hoảng sợ, vội vàng cho mấy tên lưu manh bảo vệ mình ở giữa: "Mấy... mấy người nhìn cái gì vậy? Muốn làm gì?"
"Muốn ra tay hả?" Sở Từ vừa nghe hắn hét lên lập tức ra một chiêu, giây tiếp theo nhìn thấy người phục vụ trong Phúc Duyên Đài đột nhiên di chuyển, không đến mấy giây mỗi người cầm một gậy gỗ vọt ra.
Thư ký sửng sốt, hắn nói muốn ra tay khi nào? Vừa rồi chỉ là lớn tiếng nói một câu mà thôi. Hơn nữa đó còn không phải bởi vì những quần chúng xung quanh nhìn qua có ý đồ xấu sao?