Đồn công an cách đó rất gần, khi Sở Đường đến thì người thư ký kia mới băng bó xong, vẫn chưa kịp đến báo án.
Bên trong có 1-2 công an đều biết Sở Đường, vừa thấy cậu đến đây thật sự không biết rõ nguyên nhân. Cho nên sau khi cậu cẩn thận nói ra sai lầm của mình thì những người có mặt đều cảm thấy đứa nhỏ này quá thành thật.
Đương sự người ta còn chưa tìm đến cậu tính sổ thì chính cậu đã bắt đầu trừng phạt chính mình. Đây có phải là quá hết hy vọng hay không?
Mặc dù chỉ là giam giữ, nhưng đồn công an đâu phải là nơi tốt để ở chứ? Một học sinh như cậu không cần thiết đến chịu khổ.
"Như vầy đi, trước tiên cháu ở đây đi. Nếu như thực sự có người đến báo án thì nói sau. Nếu như không có, cháu cũng đừng ngốc nghếch mà hành hạ bản thân." Một dì công an nhìn Sở Đường với ánh mắt quan tâm.
Một thanh niên đẹp trai còn ngoan ngoãn như vậy tìm được chỗ nào chứ? Hơn nữa nghe nói còn là học sinh cấp 3, nhìn dáng vẻ dịu dàng thế này làm sao không có ấn tượng tốt chứ?
Sở Đường đánh người cũng phải có lý do. Trước mặt công an, cậu tự nhiên nói rõ ràng. Tất nhiên, dù sao cậu cũng đi học, cũng có chút kỹ thuật tìm từ ngữ. Lời nói trong lẫn ngoài chỉ ông Lữ kia thấy hợp ngày sinh tháng đẻ coi trọng số mạng của chị tốt, lại trọng điểm tỏ vẻ chị mình và người đó không có bất luận quan hệ gì. Miêu tả ông Lữ kia trở thành một ông địa chủ lưu manh mê tín, còn mình nghiễm nhiên trở thành thanh niên anh hùng phấn đấu quên mình vì chị, không làm cho người đồng tình mới là lạ.
Lúc nên làm chuyện xấu, Sở Đường cũng sẽ không còn lòng dạ thành thật kia. Sau khi thực hiện mưu kế xong, tất cả công an gần như đều nghiêng về bên cậu.
Cho nên khi người thư ký kia chậm rãi đến trễ báo án thì tất cả công an đều không có sắc mặt tốt.
"Tôi muốn báo án, tại sao mấy người không có ai quan tâm thế?" Trên đầu và cánh tay của thư ký còn quấn băng gạc, trông thật đáng thương, vừa vào cửa đã nói tên mình và tên Sở Đường ra. Mặc dù công an đều bận rộn, làm cho hắn đến 10 phút vẫn không có ai quan tâm, cơn tức lập tức nổi lên.
Nhưng dù sao hắn cũng là người bị hại. Sau khi công an bỏ mặc hắn một lát vẫn đi đến tiến hành ghi chép, chỉ là hơi quái gở nói: "Công an chúng tôi không đề xướng đánh người. Nhưng chuyện này cũng không phải là lỗi của một mình người đánh, anh cũng phải chịu trách nhiệm. Cho nên tôi đề nghị anh sau này ít gây chuyện đi, làm người làm việc có trình độ cao hơn, tránh cho hại người hại mình, biết không?"
Thư ký sửng sốt, nghe được ý của những lời này là không chuẩn bị bắt Sở Đường?
"Người bị thương là tôi! Lúc này mấy người không nên đi bắt Sở Đường về đây sao?" Thư ký lại nói.
Vốn dĩ hắn cũng không dám báo công an. Dù sao Sở Đường cũng có thể sẽ trở thành em vợ của ông chủ hắn. Nhưng sau khi ông Lữ biết chuyện này lại kêu hắn chủ động đến đây thương lượng với đồn công an, xem ra là muốn ra oai phủ đầu Sở Từ, làm cho nàng ngoan ngoãn nghe lời.
"Sở Đường? Nó là cậu bé ngoan. Sau khi làm sai đã chủ động đến đây, hiện tại tạm thời bị giam giữ. Nếu anh không có việc gì khác thì có thể đi rồi." Công an lại nói.
Thư ký này nói ra có chút giọng địa phương, vừa nghe là biết người đến từ vùng khác, càng làm cho người trong đồn công an hơi không thoải mái. Trong lòng bọn họ nhất định muốn che chở dân bản xứ, làm người cảnh sát nhân dân chính là vì bảo vệ dân bản địa không bị uất ức. Nhưng bây giờ thì tốt rồi, người ngoài đến đây lại cáo mượn oai hùm bắt nạt học sinh bản địa. Nếu không phải bởi vì người đàn ông này không phạm tội, bọn họ nhất định lập tức bắt người giam giữ mấy ngày.
Mặc dù thư ký đã báo công an, nhưng cơn tức trong bụng lại lớn hơn nữa. Nhưng người ta đã bị công an bắt giam, hắn còn có thể làm gì đây? Cũng chỉ có thể tức giận trở về, vừa đi vừa mắng chửi, nhìn ai cũng không vừa mắt. Sau khi trở về đã khóc lóc kể lể với ông Lữ.