Ba Võ lật bàn xong trong lòng cũng hơi hối hận và chột dạ. Nhưng mới vừa sợ hãi lại nghe được những lời của Hàn thị đột nhiên tức giận không thể nhịn được. Ông cũng là người đàn ông. Lúc này ở trước mặt nhiều người như vậy mặt lại bị vợ mình chỉ vào mặt mắng chửi. Trong phòng này, ngoài Lữ Lương Tây và Lục bán tiên, những người khác đều có vai vế nhỏ hơn ông. Ông đã lớn tuổi lại còn mất thể diện trước mặt một đám con cháu, làm cho trong lòng ông sao có thể thoải mái chứ?
"Tôi là phế vật phải không? Được, được, sống chung nhiều năm như thật sự là uất ức cho bà. Nhưng ngày lành của bà cũng sắp đến, còn không phải là muốn bám vào Lữ Lương Tây sao? Tôi không thể ngăn cản bà được. Nhưng thằng Thuận là con trai của tôi, đời này chỉ có thể là họ Võ, chó còn không chê nhà nghèo đâu. Cho dù nó đi theo tôi ăn cỏ ăn trấu cả đời cũng không uất ức! Hừ!" Ba Võ đạp mạnh lên chân ghế dựa bên cạnh một cái, nói xong kéo Võ Thuận đi. Hai cha con nghênh ngang đi ra ngoài.
Hàn thị tức giận đến mức ngực thở phập phồng không chừng. Bà gả đến nhà họ Võ mấy chục năm, đây là lần đầu tiên bà bị chồng mắng chửi như vậy.
Sắc mặt của Lữ Lương Tây càng xấu đi. Cũng may vừa rồi trốn nhanh nên quần áo chỉ dính chút dầu mỡ. Nếu ông ta chạy chậm nửa phút thì chân mình có thể bị cái bàn đè xuống gãy.
Nhà họ Võ này thật sự là không biết xấu hổ. Mọi chuyện trước đó đã thảo luận xông nhưng bây giờ lại đổi ý, quả thực không phải người!
"Tôi thấy em vẫn nên trở về bàn bạc chuyện này với người nhà của em đi. Lữ tôi không phải là người sẽ làm khó người khác. Hơn nữa tôi đây là nhận người thân, cũng không phải muốn kết thù!" Lữ Lương Tây lạnh lùng nói.
Hàn thị vừa nghe, gương mặt già nua không nhịn được: "Anh Lữ, là ông ta không thức thời, anh đừng trách. Hơn nữa anh cứ yên tâm, chuyện này chúng ta đã thảo luận xong. Con trai là em sinh, sau này bất luận ông ta có đồng ý hay không thì thằng Thuận tử đều phải đi theo anh. Sau này gọi là Lữ Vinh Thuận, không có vấn đề gì!"
Lữ Lương Tây khẽ hừ một tiếng, râu trên mặt rũ xuống, vẻ mặt lạnh lùng. Ngôn Tình Hài
Bữa cơm này đã thành như vậy, làm sao còn có thể tiếp tục ăn nữa chứ? Hàn thị nhìn cả bàn thức ăn rơi xuống đất thật lãng phí, trong lòng thật đau lòng.
"Anh Lữ, hay là... anh đến nhà em đi. Em nấu cho anh một mâm cơm gia đình nha?" Hàn thị liếm miệng nói.
"Mẹ à, chúng ta làm gì còn có nhà chứ? Không phải đều bán hết rồi sao?" Con dâu của Hàn thị châm chọc một câu.
Hàn thị hơi sửng sốt, nhất thời cũng nghĩ tới, cả người bắt đầu xấu hổ. Nhà cũng không có, làm sao mời khách chứ? Còn mâm cơm gia đình, nói ra cảm thấy mất mặt.
Sở Từ ở bên cạnh cười khẽ nói: "Nếu cần thì người phục vụ sẽ sắp xếp một phòng khác cho các vị. Còn bây giờ tôi sẽ cho người tính giá cả bàn ghế chén đũa trong phòng này, sẽ tính vào tiền ăn của mấy người."
"Không cần, tôi sẽ trả tiền bữa ăn, tiền bồi thường cho mấy thứ này... ai đập thì người đó trả." Lữ Lương Tây lạnh nhạt nói.
Sau khi nói ra câu này, khóe miệng của Hàn thị co giật. Nhưng vẫn chỉ có thể cười nói: "Tôi sẽ trả, tôi sẽ trả..."
Cũng may mấy cái bàn ghế không đáng giá bao nhiêu tiền. Nếu không thật sự sẽ làm cho bà chảy nhiều máu.
"Vậy thì tốt! Nhưng bà Võ à, tôi phải nói trước với bà một câu, trong quán chúng tôi có quy định không cẩn thận làm rớt cái ly thì bồi thường dựa theo thị trường. Nhưng nếu như cố ý phá hư thì phải hư một đền mười. Đặc biệt là cái bàn tròn lớn này, tấm kính thủy tinh đặt phía trên đều bị vỡ rồi, tạm thời không dùng được, khó tránh khỏi cũng sẽ mang đến tổn thất cho quán của tôi. Cho nên hy vọng bà có thể thông cảm một chút." Sở Từ tươi cười, nhẹ nhàng bâng quơ nói.