Editor: demcodon
Công trạng Từ Vân Liệt lập được trong quân đội đều do trước kia kiếm về. Sở Từ tin rằng sau lần này trở về, hắn có thể kiếm được nhiều hơn.
"Đại khái khi nào thì anh đi?" Sở Từ lại hỏi.
"Hai ngày nay anh đã xin chỉ thị của cấp trên, có thể là... bất cứ lúc nào." Từ Vân Liệt khịt mũi nói.
Hắn đã sống trong quân đội sáu năm, nơi đó có anh em và mục tiêu của hắn, có thể nói nơi đó là cội nguồn của hắn. Lúc vừa mới rời khỏi quân đội, trong lòng hắn tự nhiên hy vọng có thể trở về sớm một chút. Nhưng bây giờ phải đi về lại hơi không nỡ. Bởi vì lúc này hắn có thể thấy được khả năng Sở Từ đi với hắn không lớn.
Sở Từ không phải là một cô gái bình thường, nàng có kế hoạch và suy nghĩ của mình, không có tâm tư sống dựa vào đàn ông. Cho dù biết rõ hắn đi lính sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm, nhưng ở trong mắt nàng vẫn cảm thấy đó là lý thường phải làm như cũ, sẽ không ngăn cản đường của hắn.
Sở Từ mím môi liếc nhìn hắn một cái, mấy giây sau mới nói: "Vậy anh đi đi, nhanh nhất một năm rưỡi, chậm nhất hai năm, em nhất định sẽ đi tìm anh."
Chương trình học lớp 11 của Sở Đường còn 2-3 tháng nữa là kết thúc. Mà lớp 12 là một năm rất quan trọng, có thể thi đậu đại học hay không đều phải nhìn vào sự cố gắng trong một năm này của cậu. Lúc này, nàng làm chị cũng không thể bỏ cậu ở đây một mình, sau đó vui vẻ đi một mình.
Hơn nữa, hiệu tại hầu như toàn bộ số tiền nàng kiếm được đều đầu tư vào việc xây dựng nhà máy dược phẩm mới. Nếu đến thủ đô, núi cao hoàng đế xa, nàng sẽ không có cách biết được tình hình của nhà máy dược phẩm. Hơn nữa, từ xưa đến nay 'dưới chân hoàng đế' đều là thịnh vượng nhất. Mặc dù nàng chưa từng đến thủ đô, nhưng cũng biết nơi như thủ đô nhất định khác với huyện thành nhỏ này. Nàng ở huyện tốt xấu gì cũng có đường lui, vừa mới có chút tiến triển phải đến thủ đô bắt đầu lại một lần nữa thật sự không phải hành động thông minh.
Mặc dù biết rõ sự lựa chọn của Sở Từ, nhưng lúc này trong mắt Từ Vân Liệt vẫn không nhịn được xẹt qua một tia thất vọng.
"Tiểu Từ, thật ra với võ thuật và y thuật của em, làm nhân viên y tế ở trong quân đội cũng được..." Từ Vân Liệt do dự một chút vẫn nói.
Trên thực tế đâu chỉ là nhân viên y tế, ở trong mắt hắn, ngay cả Sư đoàn trưởng cũng kém hơn Sở Từ.
Hắn biết Sở Từ thích nghe những chuyện trên chiến trường, nghe đến chuyện hắn chiếm cứ địa cao thì đôi mắt sáng ngời; nghe đến mấy thứ như súng lục, đạo pháo lại càng tò mò. Hắn tin rằng, nếu Sở Từ có thể đi lính, phát triển nhất định sẽ khác.
Trong mắt Sở Từ hiện lên rung động trong chớp mắt. Nhưng chỉ trong chớp mắt lại mỉm cười: "Hoắc thần tiên nếu biết em lớn gan như vậy đi quân đội làm nhân viên y tế biết đâu sẽ tức chết mất. Hơn nữa, kêu em trị bệnh cứu người không phải cố ý làm cho em tham lam hoảng sợ sao? Anh Từ, anh cũng quá lòng dạ hẹp hòi ý xấu rồi, biết rõ em muốn làm gì nhất."
Nếu nàng thực sự đi lính, nàng muốn làm nhất định là đánh giặc. Nếu chỉ để cho nàng xem thì sẽ làm cho nàng nghẹn đến ra bệnh.
Từ Vân Liệt nhếch khóe miệng: "Chính em cũng nói cơ thể không thích hợp luyện võ, nhiều nhất có chút kỹ năng phòng thân. Mỗi năm quân đội đều có chiêu thức đặc biệt. Nếu trình độ hiện tại của em ngang với anh, anh cũng có thể xi chỉ thị của lãnh đạo một chút..."
Sự thật là bản lĩnh của Sở Từ chỉ có thể dạy cho người khác, tự mình lại không vận dụng được.
Sở Từ bĩu môi, khẽ hừ một tiếng: "Không thích hợp luyện võ thì sao, biết dẫn binh là được."
Những đội hình, quyền thuật và chiến thuật trong tay nàng tuyệt đối đủ để Từ Vân Liệt học cả đời. Mặc dù hiện tại cũng nắm giữ không ít, nhưng tri thức thực tiễn làm sao có thể so sánh được với nàng? Nàng đã ở trên chiến trường hai mươi năm, hơn nữa là Thống soái chỉ huy ba đội quân hàng thật giá thật, đâu giống như Từ Vân Liệt bây giờ, thuộc hạ chỉ có mấy người, ít ỏi đến đáng thương.
Chỉ tiếc là anh hùng hụt hơi cũng không có cách nào. Nàng vẫn nên thành thật ở nhà giặt giũ, nấu cơm, kiếm tiền đi.