Sở Từ vừa nghe ba Từ nói những lời này trong lòng hơi không vui.
Thế mà ở ngay trước mặt nàng nói nàng không giống phụ nữ. Nàng có chỗ nào không giống chứ? Ngực to, eo thon, mông tròn, ngoại hình cũng không phải cao to thô kệch. Ông già này cũng không phải người mù, nhìn không thấy sao?
Từ Vân Liệt vừa muốn nói chuyện lại bị Sở Từ ngăn cản. Nàng cũng không tức giận, đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm ba Từ nói: "Tôi nể tình chú là ba ruột của anh Từ, tôi phải tâm sự với chú xem tôi rốt cuộc có phải phụ nữ hay không!"
"Chú Từ, chú nói thật cho tôi biết, tôi thua kém phụ nữ ở chỗ nào?" Sở Từ lại nói tiếp.
Mặt của ba Từ đỏ bừng: "Phụ nữ... nên xem chồng là bầu trời, giặt quần áo, nấu cơm, sinh con..."
Sở Từ không nhịn được cười lên một tiếng, bên ngoài không phải suốt ngày nói nam nữ bình đẳng sao? Ngay cả những bức tường trên đường cái cũng có những dòng chữ lớn màu trắng viết 'Phụ nữ có thể đội nửa bầu trời', hóa ra chỉ là lời nhảm nhí à? Giặt quần áo, nấu cơm, sinh con? Đây là tìm vợ hay là tìm người hầu chứ?
"Chú Từ, bây giờ tôi biết tại sao hồi đó chú chỉ có thể cưới người phụ nữ như thím Hồng Hoa rồi. Bởi vì dù cho người phụ nữ có tốt đến mấy đi chăng nữa thì chú cũng xứng." Sở Từ rất trực tiếp nói: "Tôi không phải không biết giặt quần áo, nấu cơm. Tôi thậm chí có thể kinh doanh một quán ăn tốt, chút việc nhỏ này có thể làm khó được tôi à? Chỉ là có làm hay không phải xem tâm trạng của tôi mà thôi, về phần xem chồng là bầu trời... Thành thật mà nói, chú muốn chính là người phụ nữ gió thổi qua thì ngã, chạy trước khi mọi chuyện ập đến phải không? Yếu đuối chẳng làm được việc gì, ngoại trừ việc chăm sóc con cái thì khóc sướt mướt, những chuyện khác không biết gì cả mới đúng theo ý chú phải không? Chú rốt cuộc có bao nhiêu hận thù với con trai chú, mới có thể muốn hại anh ấy như vậy?"
"Người phụ nữ như vậy tại sao không tốt? Biết nóng biết lạnh, biết nghe theo đàn ông..." Ba Từ càu nhàu.
"Chú nhớ kỹ cho tôi, tương lai con trai của chú sẽ là quần thần, người phụ nữ dịu dàng không thích hợp với anh ấy." Vẻ mặt Sở Từ lạnh lùng, hơi nghiêm túc nói tiếp: "Trên đầu chữ sắc có một con dao, người phụ nữ của anh ấy mặc dù không phải là tôi, nhưng cũng nên là người có thể sánh vai với anh ấy. Loại hoa hải đường trong miệng chú chỉ thích hợp giấu trong nhà, không thích hợp phấn đấu làm việc với anh ấy. Cho nên tôi cảnh cáo chú, chú có thể ghét bỏ tôi, nhưng sau này bớt suy nghĩ quanh co cho tôi. Nếu không tôi không ngại xóa bỏ mọi chướng ngại trước mặt anh Từ, bao gồm cả chú!"
Mặc dù nàng hơi dữ tợn, nhưng so với phụ nữ bình thường cũng không thiếu phần nào. Người khác có thể làm thì nàng cũng có thể làm, người khác không thể làm thì nàng càng có thể làm, có cái gì không tốt?
Nàng thật sự rất tò mò, tại sao Từ Vân Liệt lại có một người ba giống như ba Từ vậy? Hai cha con hoàn toàn không giống nhau.
Đôi mắt của Từ Vân Liệt tan chảy trong tích tắc, ngay lập tức trở nên mềm mại. Vốn dĩ bàn tay nắm chặt lại thả lỏng một chút, cảm nhận được xúc cảm nhẹ nhàng trên eo nàng trái tim nóng lên.
Ba Từ bị lời nói của Sở Từ hoảng sợ, hơi sững sờ. Cái gì phải làm quần thần? Nâng con trai của ông cao như vậy?
Nhưng ngược lại, ba Từ nhìn con trai mình trong lòng hơi bồn chồn. Ở trong lòng ông, con trai quả thật rất giỏi. Nhưng còn chưa đến mức Sở Từ nói, nhiều lắm là tốt hơn những người đàn ông khác trong thôn mà thôi. Nhưng so sánh với những quan lớn thì không chỉ kém hơn một chút. Dù sao đứa trẻ đi ra từ thôn nhỏ có thể tài giỏi bao nhiêu?
Nhưng lúc này Sở Từ vừa nói như vậy, ông lại hơi không xác định. Cho đến bây giờ, ông điều không hiểu được suy nghĩ của con trai, cảm thấy mình thật xa vời. Khi nghe được những lời con trai nói đều có thể làm cho trái tim ông run lên, luôn cảm thấy hơi thấp thỏm bất an...